Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1344 - Khí Phách Phu Tử (2)



Chương 1344 - Khí Phách Phu Tử (2)




Trong đoàn người thì người cầm đầu chính là người trẻ tuổi đeo kiếm cõng rương trúc, chắc chắn không thể nghi ngờ, bước chân nhẹ nhàng, khí độ sâm nghiêm, hẳn là xuất thân tiên sư gia phả, nhưng nền móng thật sự có lẽ vẫn là xuất thân từ hào phiệt thế tộc.
Hơn nữa lên núi tu hành cũng không quá sớm, bằng không hán tử từng gặp rất nhiều tiên sư trẻ tuổi xuất thân không tốt lắm, đầu thai tốt, cho nên tư chất cực tốt, lúc còn nhỏ sớm đạt được cơ duyên tu đạo, được một số cao nhân vân du nào đó, hoặc là tu sĩ một số môn phái tiên gia lớn nào đó chuyên môn phụ trách tìm kiếm tuyển chọn hạt giống tốt liếc một cái nhìn trúng, một bước lên trời, nhưng loại tu sĩ trẻ tuổi này về sau tính tình quả thật là tiểu tiên sư ăn gió uống sương không mang theo nhân khí, mỗi lần xuống núi du lịch, ở trong hồng trần mài giũa đạo tâm, có lẽ chưa nói tới khí thế ép người đối với ai, nhưng cũng cực ít có ai bình dị gần gũi, vô luận là đối mặt quan to hiển quý tương tướng công khanh, hay là giang hồ hào hiệp võ lâm hảo hán, ai cũng như nhau, chỉ có hai chữ hờ hững.
Tiểu nha đầu đen như than đeo đao trúc kiếm trúc, quá nửa là vãn bối trong gia tộc của vị công tử trẻ tuổi, nhìn rất có linh khí, về phần hai vị lão giả thấp bé kia, quá nửa chính là tùy tùng thị vệ trên đường hành tẩu giang hồ che gió chắn mưa.
Trong lúc hán tử đánh giá phán đoán thân phận bọn họ, Trần Bình An đang dùng nhã ngôn Đồng Diệp Châu, giảng cho Bùi Tiền một ít tin tức hà bá sơn xuyên thần chỉ cấp độ này.
Cấp hà bá, hà bà, tuy là thần linh triều đình tán thành, có thể hưởng thụ dân chúng địa phương cung phụng hương khói, chỉ là phẩm cấp cực thấp, tương đương với tư lại không vào thanh lưu trên quan trường, không ở trên gia phả vàng ngọc sơn xuyên chính thần, nhưng so với những dã tự, dâm từ trái với lễ chế kia, người sau cho dù lớn nữa, người trước quy mô nhỏ đến mấy vẫn là người sau hâm mộ người trước nhiều hơn, người sau thuộc loại lâu đài trên không, không có hương khói, từ đây đoạn tuyệt, kim thân mục nát, chờ chết mà thôi, hơn nữa không có cầu thang tăng lên, hơn nữa rất dễ dàng trở thành mục tiêu đánh giết của tiên sư gia phả, thịt béo sơn trạch dã tu mơ ước. Người trước những hà bá hà bà này cho dù phong thuỷ một vùng trôi đi, hương khói ít ỏi, chỉ cần triều đình chính thống vẫn còn, nguyện ý ra tay giúp đỡ, thì có thể đổi mới vị trí thần chủ, lại nhận hương khói, kim thân có thể được tu sửa.
Đến tòa từ miếu hà bá diện tích hơn mười mẫu kia, ông từ nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón, tự mình giảng giải sự tích hà bá lão gia cho đoàn người Trần Bình An, cùng với một ít tranh đẹp thơ hay của văn nhân nhà thơ trên vách tường.
Trên đường đi chủ điện kính hương, ông từ còn ám chỉ Trần Bình An chỉ cần tiêu thêm từ ba tới năm đồng tiền Tuyết Hoa, sẽ có thể lưu lại bút tích ở trên mấy chỗ bức tường trắng như tuyết, giá được tính toán dựa theo đoạn tốt xấu, có thể cho hậu nhân chiêm ngưỡng, từ miếu bên này sẽ cẩn thận bảo hộ, sẽ không phải chịu mưa chịu gió. Tiếp đó chính là chuyện cung cấp nuôi dưỡng, cùng với điểm hỏa đèn chong, đều là việc tốt kết duyên, nhưng cái này phải xem tâm ý bản thân Trần Bình An, từ miếu bên này tuyệt đối không ép buộc.
Vị hán tử đưa hương kia sắc mặt thoáng xấu hổ, không xen vào trong đó, ông từ vài lần dùng ánh mắt nhắc nhở muốn hán tử giúp đỡ nói tốt vài câu, hán tử vẫn không mở được miệng, tuy nói làm nghề nghiệp không hợp với thân phận luyện khí sĩ, nhưng đại khái là người bản tính thuần phác không biết nói lời nịnh hót, chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt của ông từ.
Trần Bình An đưa cho Bùi Tiền và Chu Liễm mỗi người ba nén hương, chỉ có Thạch Nhu là không cho, dù sao cũng là nữ quỷ âm vật sống nhờ ở trong thể xác tiên nhân, sợ phạm xung.
Sau khi kính hương xong, ông từ đã cảm thấy không hy vọng gì kiếm thêm vài đồng bút tiền dầu vừng, nhưng cũng không vì vậy mà thay đổi sắc mặt, phần nhiều vẫn là tiếc nuối, vẫn rất khách khí, còn giữ lại đoàn người Trần Bình An lại, đi tới bên tinh xá của hắn uống chén trà xanh. Hán tử đưa hương nãy giờ luôn giữ im lặng, lúc này mở miệng, cũng cùng lên tiếng với ông từ mời Trần Bình An đi uống trà, nói nước sông xưa nay vốn không phải nước tốt để pha trà, nhưng lấy nước sông bên hà bá từ miếu này thì rất có ý nghĩa, ẩn chứa một chút thủy tinh, có lợi cho thể phách.
Ông từ hơi bực nhưng vẫn nở nụ, khi đi giữa hành lang, thừa dịp đoàn người Trần Bình An thưởng thức tác phẩm khắc trên hành lang, ông từ hơi tụt lại một đoạn, vụng trộm đạp hán tử này một cước, nghĩ cho người ngoài có chút quá mức rồi.
Hán tử tựa như đã quá quen với chuyện này, cười hề hề.
Trần Bình An khéo léo từ chối ý tốt mời uống trà của ông từ, chỉ hỏi Bùi Tiền, “Có muốn viết chữ lên trên vách tường không?”
Bùi Tiền ra sức lắc đầu.
Ba tới năm đồng tiền Tuyết Hoa! Ông từ già này sao không đi làm cướp tiền luôn đi, nếu đem đổi thành bạc, cũng có thể đập chết Bùi Tiền, nó không muốn để sư phụ tiêu số tiền này, mua diều gỗ cửa hàng diều quận thành bên kia cũng chỉ mới tám lượng bạc!
Chỉ là Trần Bình An lại quay đầu nhìn phía lão nhân ông từ, cười nói: “Làm phiền giúp chúng ta chọn một bức tường đừng quá nổi bật, loại ba đồng tiền Tuyết Hoa đó, để hai bọn ta viết mấy câu. Đúng rồi, độ dài số lượng từ, có yêu cầu gì không?”
Bùi Tiền thiếu chút nữa ngay cả gậy leo núi trên tay cũng ném đi, túm chặt tay áo Trần Bình An, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi.
Ông từ vội vàng nói: “Nếu không phải bức tường phong thuỷ tốt nhất chỗ này của chúng ta, với ba đồng tiền Tuyết Hoa, cho dù công tử vết kín một bức tường, cũng không sao.”
Sau đó ông từ bước nhanh dẫn đường, để hán tử hỗ trợ đánh tiếng, bảo trong từ miếu nhanh đi chuẩn bị bút mực tốt nhất.
Đoàn người dừng lại ở trong hành lang lớp sân thứ bốn, ở lúc chờ lấy bút mực, ông từ cười có chút tự đắc, chỉ chỉ một bài thi từ văn nhân trên bức tường cách đó không xa, khoe khoang nói: “Nơi này tuy hơi lệch về phía sau, không bắt mắt, thật ra cũng là phong thuỷ bảo địa của từ miếu chúng ta, nói thật lòng, ta thật sự thấy có duyên với công tử, nên mới dẫn công tử tới đây, bên kia chính là thư pháp của Liễu lão thị lang Thanh Loan quốc chúng ta, vị Liễu lão thị lang này thật sự là danh sĩ Thanh Loan quốc chúng ta, là đại nho hoàn toàn xứng đáng, một tay hành thư, nghĩ hẳn công tử sớm nhìn ra được công lực hỏa hậu, không cần ta nói thêm cái gì.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Bút lực mạnh mẽ, gân cốt lão kiện.”
Cái này thật ra không phải Trần Bình An học đòi văn vẻ, mà là quả thật bởi từng thấy không ít chữ đẹp.
Ví dụ như Lý Hi Thánh, Thôi Đông Sơn, Chung Khôi.
Ông từ vươn ngón tay cái, “Công tử là người trong nghề, ánh mắt vô cùng tốt.”
Trần Bình An liền có chút chột dạ.
Tình huống không khác lắm với học cờ, ở trong chuyện viết chữ, Trần Bình An thật sự là tư chất thường thường, đẩy tiếp về phía trước, nung sứ kéo phôi cũng chưa thể nói là có thiên phú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận