Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1549 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (4)



Chương 1549 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (4)




Dáng người cao gầy của Ngô Ý run lên.
Lão nhân đột nhiên cảm khái một câu: “Ngươi ăn thủy tộc thành tinh để lấp bụng, ta ăn các ngươi, khí vận tụ lại, tên Thôi Đông Sơn chiếm giữ một vùng viễn cổ kia tất nhiên cũng có thể ăn ta, làm sao bây giờ đây?”
Lão nhân cười nói với Ngô Ý: “Cho nên đừng thấy tu vi cao là có bản lãnh lớn ghê gớm thế nào thế nào, núi cao luôn có núi cao hơn, cho nên chúng ta vẫn nên cảm tạ quy củ mà các thánh nhân nho gia đã ký kết, nếu không ngươi và đệ đệ đã là đồ ăn trong mâm của vi phụ từ lâu rồi, sau đó ta cũng không khác biệt mấy, sẽ trở thành đồ trong túi Thôi Đông Sơn. Thiên hạ này bây giờ, đừng nhìn các quốc gia dưới chân núi đánh tới đánh lui, các môn phái trên núi cũng phân tranh không ngừng, chư tử bách gia cũng đang lục tục với nhau nhưng thế này mà cũng xứng gọi là loạn thế à? Ha ha, không biết đợi đến khi cảnh tượng một vạn năm trước lại xuất hiện, tất cả mọi người bây giờ có thể sẽ chạy đến mấy cái văn miếu ở các châu huyện bên đó quỳ xuống đất dập đầu hay không?”
Ngô Ý ngược lại lại chẳng có chút cảm xúc nào với mấy chuyện lớn này.
Nàng còn đang nhớ thương nghĩ đến pháp môn giúp bản thân bước vào Nguyên Anh kia.
Lão nhân hỏi: “Ngươi đưa cho Trần Bình An bốn món nào vậy?”
Ngô Ý đáp lời một cách thành thật: “Mỗi tầng chọn một món, một viên vẫn thạch được thai nghén ngưng kết từ tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân rơi xuống nhân gian, lớn chừng ngón tay cái, nặng sáu cân, một cái áo Xuân Thảo mỏng, pháp bào linh khí thượng phẩm, sáu tờ phù lục người giấy mỹ nhân da chồn do Hứa thị Thanh Phong thành đặc chế, một cái hạt mai màu xanh có linh khí sung mãn, chỉ cần vùi vào đất, trong một năm là có thể lớn thành cây dương mai ngàn năm tuổi, vào lúc hai mươi bốn tiết khí mỗi ngày sẽ phát ra linh khí, lúc trước một vị tổ sư của Linh Vận phái muốn dùng số tiền lớn để mua nhưng ta không nỡ bán.”
Lão nhân gật đầu nói: “Coi như cũng ổn.”
Lão nhân đột nhiên cười: “Đừng nghĩ là ngươi đem ánh nhìn quyến rũ cho người mù xem, Bắc Nhạc chính thần Ngụy Bách sẽ tự giải thích rõ mọi thứ cho Trần Bình An, chẳng qua điều kiện tiên quyết là... Trần Bình An có thể đi đến được vùng núi nghèo túng kia, cái này phải xem kết quả của trận đấu giữa Thôi Đông Sơn và quốc sư rồi.”
Ngô Ý đã nghe ra được chuyện lớn kinh người trong câu nói kia, Thôi Sàm đấu với Thôi Đông Sơn? Nhưng nàng vẫn còn cố chấp với cách nói giữa thần và người, trong lời nói tràn ngập sự cầu khẩn: “Phụ thân, nếu như ta có thể tiến vào Nguyên Anh, thế không phải là có thể làm nhiều chuyện hơn cho phụ thân à?”
Lão nhân cũng đã thu thuyền nhỏ vào, xua tan thần thông tiểu thiên địa, lóe lên một cái biến mất, trở về Phi Vân sơn Đại Ly.
Chỉ để lại một Ngô Ý trong lòng tràn ngập phiền lo và sợ hãi.
Thời gian trăm năm.
Là tuổi thọ mà những phàm phu tục tử kia ước ma tha thiết, nhưng trong mắt Ngô Ý nàng, có tính là gì?
...
Trên đường đi, thủy thần Tích Hương miếu ân cần thái quá làm cho Trần Bình An đành phái đưa Chu Liễm ra ngăn cản tai ương.
Rất nhanh sau đó, Chu Liễm đã xưng huynh gọi đệ với thủy thần Thiết Khoán hà kia. Vào thời điểm đến bến đò, hai người còn lưu luyến không rời mà từ biệt, Hà thần gọi Chu Liễm một tiếng đại ca, đã gọi đến nổi cực kỳ thân thiết và chân thành.
Hà thần điều khiển đò ngang quay về, Trần Bình An và Chu Liễm cùng nhau thu tầm mắt lại. Trần Bình An cười hỏi: “Nói chuyện gì mà hợp ý quá vậy?”
Chu Liễm cười hắc hắc nói: “Nam nhân còn có thể nói chuyện gì nữa chứ, nói về phụ nữ, nửa quãng đường đều nói về vị Tiêu Loan phu nhân kia.”
Trần Bình An lời nhác chẳng nói thêm gì.
Chu Liễm đột nhiên nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Thiếu gia, sau này vào lúc nào đó lại gặp cảnh tượng giang hồ hiểm ác, có thể để cho lão nô thay ngài phân ưu hay không? Lão nô cũng được xem như là một lão giang hồ, không sợ nhất là đi trong sóng gió. Sơn thủy thần chỉ như Tiêu Loan phu nhân lão phu không dám hi vọng xa vời có được dễ như trở bàn tay, nhưng chỉ cần thoải mái một chút, lấy ra chút bản lãnh trấn gia của ta, đào ra chút phong lưu năm đó từ khe móng tay thì tỳ nữ bên người Tiêu Loan phu nhân này, còn có những nữ tu trẻ tuổi trong Tử Dương phủ kia nhiều nhất là ba ngày...”
Trần Bình An nhanh chóng cắt ngang lời nói của Chu Liễm, dù sao thì Bùi Tiền vẫn còn đang ở đây, tuổi của nha đầu này không lớn lắm nhưng nó đặc biệt để bụng nhớ lâu để bụng mấy lời này còn hơn cả đọc sách.
Chu Liễm vẫn chưa hết hi vọng, vẫn nhắc tới nói: “Thiếu gia, hoàn cảnh thế nào thì nuôi lớn người thế ấy, quê hương Long Tuyền quận bên đó, nhất định là rất nhiều mỹ nữ đúng không?”
Trần Bình An suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Xét theo dung mạo mà nói thì hình như không có gì khác biệt so với người ở chợ trong trấn nhỏ.”
Chu Liễm ai thán nói: “Không được hoàn mỹ mà.”
Chẳng qua rất nhanh sau đó Chu Liễm lại nói: “Lão nô cả gan, tự tiện bàn tán về chuyện của Tôn Đăng Tiên với vị Hà thần lão đệ kia, đoán chừng cho dù sao này Tôn Đăng Tiên có gặp chút phiền phức ở Hoàng Đình quốc thì chỉ cần vị Hà thần lão đệ giỏi về bói toán này nghe được, nói không chừng hắn còn có thể giúp Tôn Đăng Tiên một phen, chỉ là thiếu gia cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đường đi cách trở xa xôi thì chắc chắn Hà thần Tích Hương miếu cũng sẽ kể công với thiếu gia đó.”
Trần Bình An duỗi một ngón cái ra với Chu Liễm: “Chuyện này, làm tốt lắm.”
Chu Liễm tò mò hỏi: “Vì sao thiếu gia lại ngưỡng mộ Tôn Đăng Tiên như thế?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận