Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 745: Một Mớ Hỗn Loạn, Lại Gặp Quân Ti

Chương 745: Một Mớ Hỗn Loạn, Lại Gặp Quân TiChương 745: Một Mớ Hỗn Loạn, Lại Gặp Quân Ti
Chương 745: Một Mớ Hỗn
Loạn, Lại Gặp Quân Tử (1)
Tống Vũ Thiêu như trút được gánh nặng, hành tâu ở giữa núi rừng, bóng râm cây cối cùng ánh mặt trời hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, lão nhân vui vẻ thoải mái, lại thêm đã gỡ bỏ được khúc mắc, càng bởi vì nhận thức một vị tiểu hữu vãng niên có thể phó thác tính mạng, mà một lần nữa dáy lên chút hy vọng đối với giang hồ. Cho dù lòng người không già, nhưng giang hồ vẫn còn.
Lão nhân đột nhiên cười nói: "Trần Bình An, tuy nói ngươi có một hồ lô dưỡng kiếm, sẽ không giống như kiếm tiên sau mỗi lần ra tay đều phải hao phí thiên tài địa bảo nhất định để tu sửa chắp vá tỳ vết trên phi kiếm bản mạng, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, Sở Hào thế mà thỉnh vị Thanh Trúc Kiếm Tiên Tùng Khê quốc kia ra áp trận, lần này không có ngươi ra tay tương trợ, ta chắc chắn sẽ bị vây khốn bên trong đại quân, cho nên trở về sơn trang, ta sẽ lấy toàn bộ Tiểu Tuyết tiền, làm quà tặng báo đáp, số lượng không nhiều lắm, nhiều năm như vậy tiết kiệm được không đến hai ngàn đồng, Phượng Sơn đi cửa ra tiên gia mua "Thương Thủy' đã dùng hết một nửa, cho nên chỉ có thể cho ngươi tám chín trăm đồng Tiểu Tuyết tiền."
Lão nhân nói đến đây, có chút thẹn thùng, tự giễu nói: "Chưa từng nghĩ cái mạng của Sơ Thủy quốc Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu chỉ giá trị không đến một ngàn đồng Tiểu Tuyết tiền." Trần Bình An nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Tống lão tiền bối, ta chỉ cần ba bốn trăm đồng Tiểu Tuyết tiền là đủ rồi, không cần đưa hết cho ta, về sau chắc chắn Tống Phượng Sơn còn dùng tới."
Tuy ở giữa phương tấc vật của phi kiếm Mười Lăm vẫn còn một đống Tuyết Hoa tiền lúc trước tiểu đồng áo xanh mua xà đảm thạch bình thường, còn có tám trăm đồng Tiểu Thử tiền càng thêm trân quý, không coi là thiếu. Nhưng mà Trần Bình An được Ngụy Bách dẫn dắt, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng ở Bao Phục Trai Ngưu Giác Sơn, lo lắng sau này đến cửa ra tiên gia kia, một khi gặp được vật sơn thượng ưng ý, sẽ tiếc nuối bỏ qua.
Về phần Tống lão tiền bối cùng Kiếm Thủy Sơn Trang, Trần Bình An tin tưởng câu nói kia của lão nhân, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.
Trần Bình An lựa chọn nhận tiền, lại không thu đây đủ, ngoài dự liệu của Tống Vũ Thiêu, lão nhân buồn cười nói: "Ngươi thật khách khi... nhưng cũng không khách khí! Có biết người giang hồ thế hệ trước sẽ nói như thế nào không? Sẽ vỗ bộ ngực nói một câu "Huynh đệ với nhau, nhắc tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm, nếu đã coi ta là huynh đệ, thì đừng nhắc tới việc này, nếu không sao có thể là huynh đệ được.
Trần Bình An lắc đầu nói: "Thiếu nhân tình so với thiếu tiền, càng khó chịu, ít nhất với ta là như thé."
Tống Vũ Thiêu tràn đầy thể hội đối với điều này, gật đầu nói: "Quả thật là thé."
Cuối cùng lão nhân bổ sung một câu,"Lý ra phải là như thế."
Trong núi rừng gió núi thổi qua, lá cây che phủ, bóng râm mát mẻ.
Bởi vì bận tâm trạng thái sức khỏe của Trần Bình An, Tống Vũ Thiêu hành tâu không nhanh, nhưng đã không còn phong ba gì ở trong lòng, lão nhân coi như thưởng cảnh bên đường, Tống Vũ Thiêu chỉ là nhắc nhở Trần Bình An một tiếng, lần sau Sở Hào tỉnh lại, đừng đánh ngất, hắn có chuyện muốn hỏi. Trần Bình An thấy không vấn đề gì, kết luận đại khái võ đạo tu vi của Sở Hào, Trần Bình An trời sanh tính cẩn thận cũng yên lòng, không muốn cõng Sở Hào hành tâu sơn lĩnh, nhưng tóm cổ người ta lôi đi cũng không phải chuyện hay ho, nghĩ một hồi, Trần Bình An dứt khoát kéo một chân của Sở Hào, giống một vị sơn đại vương tuần tra địa bàn, dùng chổi một đường "dọn dẹp” cành khô lá rụng trong viện môn nhà mình.
Thanh Trúc Kiếm Tiên không sợ Tống Vũ Thiêu cùng thiếu niên đuổi giết mình, dọc theo quan lộ khoan thai quay về châu thành, đột nhiên quay đầu nhìn phía núi rừng bên đường xa xa, sau khi hắn đứng lại, đưa tay cầm lấy đoạn thanh trúc bên sườn thắt lưng. Từ trong núi rừng một người quen của Thanh Trúc Kiếm Tiên chậm rãi đi ra, tuổi cổ lai hy, khuôn mặt góc cạnh rõ rệt, vừa thấy là biết người trong giang hồ không dễ đối phó, bội kiếm bên hông sợi tơ màu xanh lục không biết làm từ chát liệu gì, quán quanh vỏ kiếm, chiều dài hơn xa trường kiếm của kiếm khách tầm thường, cực kỳ chói mắt.
Thanh Trúc Kiếm Tiên đi ra quan lộ, nghênh diện đi tới hướng kiếm khách Cổ Du quốc đã có duyên gặp mặt máy lần, hai người không hẹn mà cùng dừng lại bước chân, cách xa nhau hai mươi bước.
Lão kiếm khách mỉm cười nói: "Tô Lang, lần trước từ biệt bên sông, cũng đã năm sáu năm rồi nhỉ?"
Thanh Trúc Kiếm Tiên lạnh nhạt nói: "Lâm Cô Sơn, tìm ta có chuyện gì? Có việc gì cứ nói thẳng, hiện tại tâm trạng ta không tốt lắm."
Đối với một vị giang hồ vãn bối mặt mày hung dữ đáng sợ, lão kiếm khách cũng không để tâm, quả thực đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này ta được quốc sư nhờ vả, tới đây chặn giết Trần Bình An, lúc trước từng có giao thủ, một vị Luyện khí sĩ hoàng thất cung phụng cùng với Xà Hạt phu nhân, trước sau chết trong tay Trần Bình An, hôm nay chỉ còn lại có ta cùng lâu chủ Mãi Độc lâu, không muốn cứ vậy mà thu tay lại, trước đó ở trong núi có nhìn thấy một màn kịch đặc sắc thần tiên tạc trận, nên ta suy nghĩ có thể liên thủ cùng ngươi hay không, cùng nhau đuổi giết Trần Bình An và Tống Vũ Thiêu, sau khi đắc thủ, vô luận chết sống, Tống Vũ Thiêu do ngươi xử trí, Trần Bình An giao cho bọn ta mang về Cổ Du quốc."
Tô Lang liếc nhìn rừng rậm sơn lĩnh, hỏi hai câu hỏi,"Tới kịp không? Có khả năng thắng sao?" Kiếm Tôn Lâm Cô Sơn Cổ Du quốc gật đầu nói: "Lâu chủ Mãi Độc lâu am hiểu ám sát nhát, hắn sẽ đi trước động thủ, tiến hành tập kích quấy rối, cũng đủ dây dưa kéo dài bước chân hai người. Về phần khả năng thắng, ta chỉ có thể nói, mọi sự do người. Ba người chúng ta mặc dù liên thủ, cuối cùng có thể sống mấy người, Lâm Cô Sơn ta không dám bảo đảm."
Tô Lang cười nói: "Nếu Lâm tiền bối nói phần thắng thật lớn, ta đây sẽ không gật đầu."
Lâm Cô Sơn hỏi: "Cái này xem như nhận lời rồi?"
Tô Lang gật đầu nói: "Trước tiên ngươi đi trợ giúp lâu chủ Mãi Độc lâu, ta muốn đường cũ quay về, đi tìm phó tướng tinh ky Sở thị, cùng với hai vị Luyện khí sĩ Sơ Thủy quốc cung phụng, hai người các ngươi chỉ cần có thể ngăn lại Tống Vũ Thiêu cùng Trần Bình An, ta có thể khiến cho phần thắng trở nên lớn hơn nữa."
Lâm Cô Sơn hơi do dự chưa quyết được.
Tô Lang mỉm cười nói: "Lần này vội vàng liên thủ, có lợi thì tụ, không lợi thì tán, ngươi không tin tưởng Tô Lang ta cũng là chuyện bình thường, nhưng mà tốt xấu phải tin tưởng tự tay chém xuống được cái đầu của lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc, đối với một vị kiếm tiên Tùng Khê quốc mà nói, đến cùng có sức háp dẫn to lớn nhường nào."
Lâm Cô Sơn cười lạnh nói: "Có phải cũng sẽ thuận tay lấy luôn đầu của Kiếm Tôn Cổ Du quốc hay không? Đến lúc đó hơn giang hồ mười nước, duy chỉ có một mình kiếm tiên ngươi độc tòa kiếm đạo, chẳng phải rất tốt!"
Một tay Tô Lang hai ngón tay kẹp một nhánh tóc đen từ bên dưới thái dương, một tay ngón tay cong lại nhẹ nhàng gõ lên đoạn thanh trúc kia có vẻ vô cùng tùy ý lơ đễnh,"Kiếm của Lâm Cô Sơn ngươi, chưa bao giờ lọt vào mắt của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận