Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 696: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (2)

Chương 696: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (2)Chương 696: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (2)
Chương 696: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (2)
Trần Bình An cần thận cân nhắc một phen, tiếp tục nói: "Luyện quyền là... chuyện rất ngốc. Triệu Thụ Hạ, có thể con người ngươi thông minh, đương nhiên ngươi quả là thông minh thật, so với ta mạnh hơn nhiều, nhưng mà quyền phải luyện càng ngốc càng tốt. Biết không?"
Nam hài ánh mắt kiên nghị, hai tay nắm tay nói: "Biết! Ăn khổ trong khổ, mới là người trên người!"
Đứa nhỏ nghèo khổ thiên tư thông minh này biết thật.
Trần Bình An bị chọc cười, hỏi: "Làm người trên người rồi thì muốn làm cái gì?"
Nam hài không chút nghĩ ngợi liền thốt ra: "Mua cho Loan Loan thật nhiều y phục ám áp và đẹp đẽ để mùa đông mặc trên người!”
Trần Bình An lại hỏi: "Còn bản thân ngươi thì sao?”
Nam hài lau miệng, khát khao nói: "Ăn được những bữa cơm nol"
Trần Bình An thu liễm ý cười, khẽ nhíu mày,"Chỉ như vậy thôi?"
Nam hài là xuất thân cùng khổ tầng dưới chót, am hiểu sát ngôn quan sắc nhát, lập tức có chút thẹn thùng, sợ hãi vị đại ân nhân này cảm thấy mình không tiền đò, nhưng hắn thực sự không có tạp niệm gì, đứa nhỏ thủy chung không muốn lừa gạt Trần Bình An, liền cúi đầu, áy náy nói: "Thực sự hết rồi."
"Ăn bữa cơm no như thế nào mà đủ?" Trần Bình An cố ý nâng sắc mặt lên, lập tức nhu hòa hơn rất nhiều, xoa xoa đầu đứa nhỏ, trêu ghẹo nói: "Còn phải ăn cơm có thịt!"
Nam hài nhất thời nhếch miệng Cười ngây ngô a.
Đạo sĩ Trương Sơn Phong, Lưu Cao Hoa, Liễu Xích Thành, ba người sóng vai ngồi song song trên ghế hành lang.
Loan Loan được tỷ tỷ Lưu Cao Hoa ôm vào trong lòng, cách ba đại lão gia hơi xa một chút.
Sau khi nhìn thấy như vậy một màn, đều không nhịn được cười.
Trận này bình thủy tương phùng, tuy có khúc chiết, nhưng mà gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, thực sự không dễ.
Hôm nay thời gian chính ngọ, thư sinh Liễu Xích Thành đi theo bọn Trần Bình An cùng nhau rời khỏi quận thành, Lưu Cao Hoa cùng hắn đại tỷ, còn có Triệu Thụ Hạ và Loan Loan, cùng với vị Ngư Ông tiên sinh xuất thân nho sĩ đều đến tiễn đưa, còn đưa đến ngoài thành hơn năm dặm đường mới ngừng, dừng lại ở gần một cây dương liễu lả lướt.
Liễu Xích Thành cùng Lưu cô nương lưu luyến chia tay dưới bóng cây, không biết nói những lời tâm tình gì, cô gái tuy thương cảm, lại cũng có chút ý cười, trong ánh mắt rõ ràng mang theo rất nhiều nhớ thương cùng hy vọng.
Trần Bình An một mình đi tìm Ngư Ông tiên sinh, giao cho ông ngân phiếu năm trăm lượng, còn có một tâm lá bùa tài chất màu vàng, nói những thứ này là để giúp đỡ Triệu Thụ Hạ cùng Loan Loan làm lễ bái sư, khẩn cầu tiên sinh nhất định phải nhận lấy. Lão nhân cũng là tính tình phóng khoáng, nhận lấy không chút băn khoăn, cười nói để cho Trần Bình An yên tâm, hắn nhất định xem hai đứa nhỏ Loan Loan Thụ Hạ như con mình sinh ra, tuyệt không để bọn nó tủi thân và uất ức. Trần Bình An cuối cùng ôm quyền nói: "Tiên sinh chi phong, sơn cao thủy trường."
Đây là lời tâm huyết của Trần Bình An.
Cho nên Trần Bình An lần đầu tiên nói một hơi những lời nho nhã, lại không chút nào thẹn thùng.
Lão tiên sinh một tay nắm một đứa nhỏ, nhìn theo bốn người đi bộ đi xa, nhẹ giọng cười nói: “Tiên khí hiệp nghĩa đều có, thực sự là quốc Sĩ.”
Lưu Cao Hoa lấy khửu tay khẽ đẩy cánh tay đại tỷ một cái, cười hỏi: "Tỷ, Liễu Xích Thành cho tỷ uống thuốc mê gì, thế mà có thể để tỷ nhịn không khóc vậy?"
Cô gái mỉm cười nói: "Liễu lang nói chờ hắn công thành danh toại, nhất định sẽ trở về cưới tỷ, đến lúc đó nhất định phải cùng cha vợ cầm tay ngôn hoan, để cho cha chúng ta ở trên bàn rượu luôn miệng gọi là hiền tế."
Lưu Cao Hoa nhe răng nhếch miệng,"Lời rắm thối của người đọc sách, tỷ tin thật sao?"
Cô gái hai tay ôm lấy ngực, si ngốc nhìn phía bóng lưng thư sinh đỉnh đầu có vòng hoa cành liễu kia, lâm bẩm nói: "Trong sách đều nói như vậy mà.” Lưu Cao Hoa bát đắc dĩ nói: "Một đại lão gia, bao nhiều tuổi rồi, đội vòng hoa cành liễu cũng không ngại ngùng, tú tài nghèo loại này có thể có tiền đồ gì?"
Cô gái một chân dẫm lên mu bàn chân đệ đệ, buồn bực nói: "Không được nói tỷ phu đệ như vậy."
Lưu Cao Hoa đau đến nỗi vội thu chân về, đứng xa một chút, hai tay ôm lấy cái ót, an nhàn thư thái.
Kết quả bốp một cái, đầu bị người ta trùng trùng võ một cái.
Lưu Cao Hoa quay đầu muốn chửi ầm lên, kết quả cả người như là bị người ta bóp cổ, chết sống không mở miệng được, phòng đỏ mặt nghẹn nửa ngày, đột nhiên hét lên: “Cha.”
Cô gái lại khẩn trương vạn phản. Lưu thái thú đã cởi quan phục thay bằng một thân thanh sam văn sĩ, đứng ở giữa con trai và con gái,"Con với Trần Bình An là bằng hữu?"
Lưu Cao Hoa nhất thời không chắc chắn tính tình danh sĩ cùng thâm ý ngôn ngữ của lão cha, thật cần thận nói: "Cũng coi như vậy."
Lưu thái thú liếc mắt nhìn con, ha ha cười, không nói thêm một chữ, xoay người đi hướng Ngư Ông tiên sinh, cùng lão nhân một đường tán gẫu chuyện đạo đức văn chương.
Cô gái vụng trộm vỗ ngực, như trút được gánh nặng.
Lưu Cao Hoa nhẹ giọng hỏi: "Tỷ, ta lại nói lỡ lời sao?”
Nàng vui sướng khi người gặp họa nói: "Trái đa bất áp thân (1), cứ như vậy, ngươi sợ cái gì."
(1) Nợ nhiều quá nên không tính toán nữa
Lưu Cao Hoa kêu rên một tiếng.
Tỷ đệ hai người không dám tiến đến gần bên cạnh phụ thân, sợ bị xem thường, càng sợ chui đầu vô lưới, đi theo ngay phía sau không xa không gân.
Nam hài Triệu Thụ Hạ đột nhiên lặng lẽ thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh Lưu Cao Hoa, lặng lẽ nói: "Lưu đại ca, tiên sinh nhà ta khen huynh đó, nói huynh có hiếu tâm, bản tính thuần thiện, cha huynh nói cái gì cái gì miễn miễn cường cường không có nhục gia phong mà thôi."
Kết quả Lưu Cao Hoa một đại lão gia như vậy, vừa ở sau lưng nói Liễu Xích Thành không tiền đồ, hiện tại bản thân vội bước nhanh tới hướng bờ sông nói là đi rửa mặt.
Đoàn người khó có được thời gian thư thái, dọc theo quan đạo chậm rãi đi trở về Yên Chi quận thành, trước sau gặp thoáng qua một thiếu niên tuần mỹ.
Thiếu niên cầm trong tay một bó cành liễu, chỗ mi tâm có một ấn ký đỏ thẫm.
Bộ dạng thật sự là xinh đẹp.
Màn đêm ba ngày sau, bốn người Trần Bình An đi trên một sơn đạo yên lặng hướng về Sơ Thủy quốc, đặt chân vào một gian cổ tự rách nát. [rước đó Lưu thái thú từng nói qua một sự kiện, nghe nói Địa Long sơn của Sơ Thủy quốc có một "Cửa ra" cổ quái không tháy quan phủ ghi lại, vô cùng có khả năng chính là loại địa phương Trần Bình An muốn tìm, là điểm xuất phát của thần tiên trên núi đi thuyền ngự phong đi xa trong biên mây.
Đến lúc đó Từ Viễn Hà sẽ ở nơi đó cáo biệt cùng hai người, một mình đi hướng Thanh Loan quốc đông nam Bảo Bình châu, đưa tro cốt của bằng hữu trở về quê nhà.
Từ Viễn Hà thích đi bộ du lịch sơn xuyên, nhưng cũng thích viết sơn thủy du ký, ghi lại những phong cảnh địa mạo kỳ hiểm hùng quái, cho nên luôn không muốn ngồi lên con đò của tiên gia. Liễu Xích Thành lại là muốn đi một đến dãi đất tây nam Bảo Bình châu, là một địa danh chưa ai từng nghe qua, đến ngay cả kiến thức rộng rãi như Từ Viễn Hà cũng chưa bao giờ nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận