Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1495 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (5)



Chương 1495 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (5)




Nam nhân cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Không phải ta cố ý trêu chọc ngươi, đây là nơi bình thường không có tên tuổi, không phải phủ đệ thần tiên gì cả, linh khí loãng, cách Trung Thổ Thần Châu không xa, nếu may mắn còn có thể gặp được người đánh bắt cá hoặc là thợ lặn tìm ngọc trai."
Sau đó Triệu Diêu mới ở lại đó điều dưỡng thân thể, ở chung lâu ngày, phát hiện nam chân kia ngoại trừ sức chân rất khỏe và dẻo dai ra thì rất bình thường.
Mặc dù mấy nhà tranh trên đỉnh núi đều có rất nhiều sách, nhưng bình thường hắn không nói điều gì cao thâm, mỗi ngày ăn cơm, thường xuyên đi xuống núi tản bộ dọc theo bờ biển.
Hàng ngày Triệu Diêu ngoại trừ đọc sách ra thì lại ngây người bên sườn núi.
Tới một ngày nọ Triệu Diêu buồn chán không có gì làm, muốn rút thanh kiếm trên đất ra, nam nhân kia mới đứng từ chỗ nhà tranh cười nhắc nhở Triệu Diêu không nên động vào nó.
Triệu Diêu tò mò hỏi: "Thanh kiếm này có tên không?”
Nam nhân mặc thanh sam lắc đầu đáp: "Chưa từng có."
Triệu Diêu lại hỏi, "Tiên sinh có phải thi khoa cử mãi mà không đậu không? Hay là trốn tránh kẻ thù, cho nên mới rời khỏi lục địa, ẩn cư ở chỗ này?"
Nam nhân vẫn lắc đầu: "Không phải, cũng không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, chỉ là ta tương đối thích một câu châm ngôn, cuộc đời gian khó, đại đạo nhiều đường rẽ, nếu đường khó đi, vậy thì dừng lại, thử lười nhác một lần, suy nghĩ cho kỹ càng."
Triệu Diêu thử hỏi: "Tiên sinh thực sự không phải thế ngoại cao nhân sao, ví dụ như là một vị Kim Đan, lục địa thần tiên Nguyên Anh cảnh?"
Nam nhân cười hỏi ngược lại: "Tất nhiên ta không là phải Địa tiên gì cả, còn nữa, ta có phải là Địa tiên hay không thì có liên quan gì với Triệu Diêu ngươi?"
Triệu Diêu ở bên cạnh hắn gần hai năm, hải đảo cũng không quá lớn, Triệu Diêu đã có thể một mình đi dạo hết, cũng đúng như lời người đàn ông nói, nếu may mắn có thể gặp gỡ ngư dân rời bến đánh cá, còn có thợ lặn tìm kiếm ngọc trai chấp nhận nguy hiểm thật lớn, nhưng có thể giàu có trong một đêm.
Tâm cảnh Triệu Diêu đã trở nên vững vàng, liền chủ động mở miệng, nói với nam nhân mình muốn đi Trung Thổ Thần Châu du lịch.
Nam nhân cười gật đầu, "Trên đường cẩn thận một chút, nhớ rõ, không nên thất vọng với bản thân, đây mới chính là điều đáng thất vọng nhất."
Triệu Diêu có chút ngại ngùng đỏ mặt, cuối cùng lấy ra cái chặn giấy hình tượng gỗ Ly Long, "Vì báo đáp ân cứu mạng, ta muốn tặng nó cho tiên sinh."
Nam nhân khoát tay, tựa như có chút bất đắc dĩ, "Từ bao giờ chuyện tiện tay cứu người trở thành cao cả như vậy?"
Triệu Diêu quật cường nói: "Nhưng tiên sinh cứu ta không cần báo đáp, ta không thể không để ý! Cái này đã là bảo vật quan trọng nhất trên người ta, dùng báo đáp tiên sinh, rất hợp."
Nam nhân nhoẻn miệng cười, "Chứng tỏ thiên hạ này vẫn chưa trở nên quá tệ hại.”
Chỉ là cuối cùng hắn vẫn không nhận lấy cái chặn giấy.
Triệu Diêu lên trên một tấm bè gỗ tự chế, đi về hướng lục địa, đứng trên bè gỗ, Triệu Diêu chắp tay tạm biệt với người đàn ông trên bờ.
Từ đó về sau, cuộc sống của nam nhân nọ vẫn luôn thanh thản như vậy.
Có một ngày, thanh trường kiếm trên đỉnh núi khẽ run rẩy.
Ngam nhân ở bên cạnh trường kiếm, nhìn về phía phương hướng Bảo Bình châu, mỉm cười nói: "Lịch đã cũ rồi đừng lật lại nữa.”
Trường kiếm dần ngừng lại rung động.
Sau, có hai vị khách bỗng nhiên xuất hiện ở hải đảo, một lão đạo nhân mũi ửng đỏ, một đạo sĩ trẻ tuổi ngồi nôn mửa ở trên đất.
Từ thôn ngõ nhỏ ở phía đông nam Bảo Bình châu đến biển tây hải Bảo Bình châu, lại đến đảo hoang do tông môn Tiên gia nào đó trấn giữ trên biển, cuối cùng đến nơi đây, đạo sĩ trẻ tuổi đã nôn ói mấy lần liên tục.
Lão đạo sĩ nhanh chóng cúi người xuống, nhẹ nhàng đập lưng của đồ đệ, áy náy nói: "Không có việc gì không có việc gì, nôn xong lần này. . . , À cũng có thể còn hai lần nữa rồi sẽ không sao đâu."
Đạo sĩ trẻ tuổi thiếu chút nữa nôn cả ruột gan ra, mắt đỏ hồng hỏi: "Sư phụ, lần nào ngươi cũng nói như vậy, bao giờ mới hết, ngươi có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn không?"
Lão đạo sĩ mặc một thân áo bào cổ quái hai tay áo như có hỏa long chạy qua, khuôn mặt tươi cười xấu hổ.
Đạo sĩ trẻ tuổi đứng lên, hỏi: "Sư phụ, ngươi nói muốn dẫn ta đến gặp người sư phụ bội phục nhất, người lại không muốn nói ra lai lịch đối phương, rốt cục là vì sao?"
Lão đạo sĩ mỉm cười không đáp, ngẩng đầu lên: “Mở cửa để thầy trò chúng ta vào uống trà với ngươi, được không?"
Nam nhân thở dài, xuất hiện ở bờ biển, đứng ở vị trí cách trước mặt hai thầy trò một trượng, "Ta là một người đọc sách, ngươi là đại thiên sư khác họ của Long Hổ sơn, thế mà lại muốn so đấu lôi pháp và phù lục với ta?"
Lão đạo sĩ sớm sử dụng thần thông, không đến mức để cho đồ đệ của mình nghe thấy lời nói của người này.
Có một số việc cần giấu tên đệ tử ngốc này.
Lão đạo sĩ dáng người thấp bé cười hỏi: "Cửa cũng không cho ta tiến vào à? Sao vậy, xem như đã muốn đáp ứng cùng ta so đấu đạo pháp rồi? Đi vào đi, cho dù ta thắng, sau đó ngươi sẽ cho ta mượn thanh kiếm kia?"
Nam tử lắc đầu nói: "Ngươi thật sự muốn dây dưa không ngớt như vậy sao?"
Đạo sĩ trẻ tuổi Trương Sơn Phong căn bản không nghe được sư phụ đang nói gì với người đàn ông kia.
Trên thực tế, Trương Sơn Phong kinh hãi phát hiện, khi mình nhìn người đàn ông mặc thanh sam kia một cái, thì lúc nhìn sang chỗ khác lập tức sẽ quên mất hình ảnh khuôn mặt hắn.
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Trời trời, tức giận rồi à, có bản lĩnh thì ngươi ra đây đánh ta đi."
Khóe miệng nam nhân nhếch lên.
Trương Sơn Phong bỗng nhiên nghe thấy loại lời nói không biết xấu hổ này từ sư phụ mình, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: "Sư phụ, ngươi vẫn luôn tự xưng là tu chân đắc đạo, bây giờ tới nhà bái phỏng Luyện khí sĩ khác, lúc nói chuyện vẫn nên chú ý cấp bậc lễ nghĩa thì hơn."
Lão đạo sĩ liên tục gật đầu xưng phải, sau đó trợn mắt lườm người đàn ông một cái, "Sử dụng kỹ xảo như vậy thì tính là anh hùng hảo hán gì!"
Nam nhân kia nói: "Thanh kiếm kia ngươi không tự nhổ ra được, mượn làm cái gì?"
Lão đạo sĩ để lộ vẻ mặt nghiêm trọng, "Với cảnh giới hiện tại của bần đạo mà vẫn không nhổ ra được?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận