Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1071: Sơn Thủy Chi Tranh (6)

Chương 1071: Sơn Thủy Chi Tranh (6)Chương 1071: Sơn Thủy Chi Tranh (6)
Chương 1071: Sơn Thủy Chi Tranh (6)
Trần Bình An lại không có chút ý định sẽ truyền thụ quyền pháp cho Bùi Tiền.
Tâm tính xa xa không theo kịp tu vi, luyện quyền, tu đạo pháp thượng thừa, trừ ức hiếp người khác, làm xằng làm bậy, dựa vào tâm ý của mình quyết định sự sống chết của người khác, còn có thể làm gì? Du Chân Ý bị nói một câu quả dưa lùn, đã muốn giết người, cao nhân ở địa vị cao, búng tay phất tay áo, đối với tục nhân dưới núi, lại là việc lớn liên quan sống chết. Sức người chung quy có hạn, bát luận thiên phú Bùi Tiền tốt bao nhiêu, xét đến cùng vẫn là đứa bé chín tuổi, thân thể còn gầy yếu, sau khi chạy ra bảy tám dặm đã kiệt sức, một bước cũng không di chuyển nỗi. Nó đứng ở tại chỗ, bắt đầu đau lòng gào khan, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Trần Bình An một thân đồ trắng, suy nghĩ đầu tiên của nó, chính là kẻ này khẳng định muốn bỏ mặc không quan tâm nó.
Suy bụng ta ra bụng người.
Bùi Tiền đã nói không ra lời.
Nhưng nó rất sợ người này bỏ đi. Trần Bình An ngồi xốm bên cạnh nó, Bùi Tiền lập tức tựa vào trên lưng hắn, Trần Bình An sau khi đứng lên, nó ôm cổ hắn, mặt đầy nước mắt.
Trần Bình An chậm rãi đi ở trên đường nhỏ trong rừng, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu, ta sẽ không mặc kệ ngươi."
Tiểu cô nương gật mạnh đầu, không cần tự mình chạy, có dũng khí, tinh thần khí của Bùi Tiền liền tốt hơn vài phần, nức nở nói: "Được rồi, từ nay trở đi ta muốn làm người tốt."
Sau khi nói xong, nó liền đưa toàn bộ khuôn mặt nhỏ quệt manh vào đầu vai Trần Bình An, tới tới lui lui hai lần, cuối cùng lau khô nước mũi nước mắt.
Trần Bình An nhe răng nhếch miệng.
Thừa dịp tiểu cô nương tạm thời tháo xuống phòng thủ tâm lý, Trần Bình An cười hỏi: "Ngươi luôn cảm thấy ta có tiền, thì phải cho ngươi bạc, đây là vì sao? Ta có tiền hay không, liên quan gì tới ngươi? la có một núi vàng núi bạc, thì nhất định phải cho ngươi một đồng tiền?"
Tiểu cô nương gọn gàng dứt khoát nói: "Đúng vậy! Vì sao không cho ta, ngươi không phải người tốt sao? Ngươi cho ta mấy chục lương bac. không phải là nhổ sợi tóc trên đầu sao? Ta biết ngươi là người tốt, người tốt nên làm việc tốt nha."
Trần Bình An nghĩ nghĩ, thay đổi một phương thức,"Nếu ngươi có rất nhiều tiền, sau đó có một ngày ta không có tiền nữa, ngươi sẽ tùy tùy tiện tiện tặng bạc cho ta sao?”
Nó lặng lẽ không lên tiếng.
Nghĩ ta không lấy bạc đập chết ngươi coi như tốt rồi.
Cuối cùng mang từng nén bạc lớn, nhặt toàn bộ mang về nhà, tất cả đều là của nó!
Nhặt xác cũng không cho ngươi nhặt.
Chỉ là những lời trong lòng này, nó không dám nói trước mặt.
Nhưng khi nghĩ lại, nó trái lại cuối cùng ý thức được một điểm, muốn lấy không bạc từ trong tay người kia, khả năng không cao.
Hắn lấy đâu ra nhiều đạo lý làm người ta chán ghét như vậy? Thật sự là đọc từ trên sách mà ra? Nó cảm thấy từng chữ trên sách đều rất đáng ghét.
Hai người nhất thời không nói gì.
Tựa vào trên cái lưng ám áp của Trần Bình An, Bùi Tiền im lặng hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là người tốt, trên đời này người tốt chính là kiểu như ngươi, đúng không?”
Trần Bình An không nói.
Núi rừng cách đó không xa chắn động, có quái vật lớn lăn đi thanh thế kinh người, không ngừng truyền đến tiếng cây cối gãy đề.
Vừa vặn thẳng hướng Trần Bình An bên này, là một con trâu màu xanh gãy sừng, máu tươi đầm đìa, trên lưng da tróc thịt bong, chiều cao lưng của con súc sinh này, còn cao hơn một cái đầu so với nam tử trẻ khỏe, nó lấy tiếng người rít gào: "Tử khai!" (Tử: chết; khai: ra)
Trần Bình An thật ra đã đoán được phương hướng con đường nó đi ngang qua, cho nên dừng bước.
Tuy toàn thân con trâu kia đầy khí chất hung tợn, như có vô số oan hồn quanh quần quán thân, hiển nhiên không phải một hồi chiến sự tích góp được, nhưng Trần Bình An bây giờ vẫn không muốn ra tay.
Con trâu nổi hung đôi mắt màu đỏ tươi, thế mà cũng sửa tuyến đường, hung hãn húc về phía kẻ bắt mắt kia.
Mặc dù nó là nỏ mạnh hết đà, phàm phu tục tử nếu trúng phải cú va chạm này, khẳng định tan xương nát thịt.
Trần Bình An vươn tay vòng qua đầu vai, từ trán Bùi Tiền tháo xuống tắm Bảo Tháp Trần Yên Phù kia, ném về phía con súc sinh bị đánh về nguyên hình đó.
Sau đó trong nháy mắt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chém một kiếm.
Con trâu màu xanh bị Trấn Yêu Phù trấn áp khiến thế lao đi bị khựng lại, trong lòng biết không ổn, vừa muốn đi đường vòng, một luồng kiếm cương đã nhằm đầu bổ xuống.
'Phành' một tiếng, quái vật lớn mắt to như chuông đồng trực tiếp bị một kiếm chém thành hai nửa.
Thu kiếm trở vào vỏ, khống chế tám Trấn Yêu Phù linh khí không dư thừa kia quay về trong tay, thu vào trong tay áo.
Trần Bình An nhìn cũng không thèm nhìn hai nửa thi thể kia, cõng tiểu cô nương tiếp tục tiến lên.
Xa xa vị phủ quân Kim Hoàng kia nhanh chóng mãnh liệt chạy tới, cũng là vết thương chồng chát. Hắn vội vàng dừng ở phụ cận thi thể thuỷ thần, trong tay cầm pháp bảo thương sắt bên chân vị bá chủ đại yêu này. Vị sơn thần này nuốt nước miếng. tuy đầy bụng kinh ngạc, lại không có quá nhiều sợ hãi, trái lại có vài phần kính ý phát ra từ phế phủ, sắc mặt nghiêm túc, ôm quyền nói: "Cung tiễn tiên SƯ.”
Trần Bình An không ngừng bước, chỉ là quay đầu, hướng vị thần linh nơi đây toàn thân chính khí kia cười phất phất tay,"Chỉ là cái nhắc tay thôi, không đáng nhắc đến. Lần sau lại có loại yến hội này, trong phủ các ngươi chớ có tùy tiện mời người khác, tuy là ý tốt, nhưng trên đường tu hành, sợ nhất ngoài ý muốn. Nhưng về sau nếu ta đi ngang qua nơi đây, khẳng định sẽ quấy rầy phủ quân, đòi phủ quân một chén rượu. `
Phúc họa nhìn như xa ở hai cực, thật ra chỉ ở trong một chén rượu một bàn tiệc.
Vị sơn thần phủ quân kia mặt toát mồ hôi nói: "Bản phủ xin nhận dạy bảo."
Trần Bình An sau khi cõng Bùi Tiền đi ra mười mấy dặm, thả nó xuống, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, hai bên đối diện.
Nó vẻ mặt ngơ ngác, giả ngốc.
Trần Bình An xòe tay.
Nó nhăn mặt đập hai tấm Thiêu Đăng Phù vào trong lòng bàn tay Trần Bình An,"Không thể tặng cho ta một tắm sao? Ta chạy đường núi xa như vậy, cuối cùng thật sự là chạy không nỗi nữa."
Trần Bình An chậm rãi tiến lên,"Vậy thì về sau làm tốt hơn một chút."
Tiểu cô nương ừm một tiếng, yên lặng đi ở bên cạnh hắn.
Lòng dạ sắt đá.
Người tốt cái gì, ta nhổ vào, là ta mù mắt chó rồi.
Trần Bình An xách tai của nó,"Suốt ngày ở trong bụng nói xấu người ta, không tốt."
Bùi Tiền kiếng gót chân, la hét ô ô "Không dám nữa không dám nữa."
Trần Bình An lúc này mới buông tay.
Sau một lát, Trần Bình An lại kéo tai của nó.
Tiểu cô nương hốc mắt đỏ bừng, thề thốt khẳng định: "Lần này là thật sự không dám nữal”
Lại đi mười mấy bước, Trần Bình An vừa đưa tay, Bùi Tiền đã đặt mông ngồi ở trên mặt đất, khóc toáng lên.
Trần Bình An mặc kệ, vẫn đi về phía trước.
Nó thấy hắn căn bản không có ý dừng bước, vội vàng dừng tiếng khóc, đứng lên, sợ hãi rụt rè đi về phía trước. vì để cho mình không ở trong bụng mắng tên kia, nó tìm một biện pháp có thể quản được suy nghĩ trong đầu mình, chính là bắt đầu niệm đứt quãng nội dung trên những quyển sách kia, thật sự là thê thê thảm thảm.
Trần Bình An không để ý tới nó nữa.
Hành tâu ở trong núi rừng mênh mông.
Nhớ tới khối Sơn Tự Ấn kia, Trần Bình An càng thêm trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận