Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1123: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (4)

Chương 1123: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (4)Chương 1123: Cẩn Tuân Pháp Chỉ (4)
Chương 1123: Cần Tuân Pháp Chỉ (4)
Sảnh lớn có nhiều quản sự cùng nữ tỳ phủ đệ đang đứng, đều là thủy quỷ chết oan của Mai hà.
Một vị lão nhân trong đó thấp giọng hỏi: "Nương nương, thực không gặp hai vị đạo sĩ Kim Đỉnh quan kia?"
Đầu nữ tử cũng không ngắng lên, hạ đũa như bay, bắt đầu ăn mỳ, phát ra tiếng vang sụp soạp, nói mơ hồ không rõ: "Gặp cái rắm! Nói đi nói lại đều là lí do thoái thác đó, phiền chết đi được." Nàng đột nhiên ngắng đầu, nói với một vị hán tử hàm hậu bộ dáng đầu bếp, đang tháo vết xắn tay áo: "Chiên ngon đó, lần sau bỏ thêm chút hạt tiêu, bỏ ba bốn lượng, hương vị sẽ càng ngon. Đừng quên, tốt nhất là hạt tiêu Triều Thiên của cửa hàng Lưu lão tam, vị cay đó chính tông nhất!"
Đầu bếp kia hình như là kẻ nói lắp, gật đầu nói: "Nương... Nương, ta... Ta... Hiểu rồi."
Nữ tử nhỏ lùn trợn mắt, căm giận nói: "Nương cả nhà ngươi, lão nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ!”
(nương nói riêng ra mang nghĩa 'me`) Nàng đột nhiên trong lòng chắn động, đập đũa, đứng bật dậy, mặt đầy sát khí,"Con mẹ nó, còn có người dám ở từ miếu bên kia quấy rối? ! Lá gan hơi lớn đó nhat”
Trên bàn xuất hiện một làn sương khói, như người ta dâng hương, chỉ là sương khói lượn lờ, còn có tiếng của một bà già vang lên.
Nàng sau khi tập trung nghe xong kể lại, đằng đằng sát khí, nàng ợ no, vội vàng cúi đầu khom lưng, cầm lấy đũa, lại ăn một miếng lớn mỳ lươn chiên, lúc này mới lau miệng, sải bước đi ra ngoài, ở lúc đi đến gần cửa, nói với lão quản gia: "Ta cần đi từ miếu một chuyến, ngươi đi đuổi khách nhân ngoài cửa, cứ nói vẫn là ý như vậy, trừ phi triều đình có thể bảo thư viện lấy ra quyền sách kia, nếu không Bích Du phủ chúng ta thà rằng giữ tắm biên cũ đó."
Lão quản sự mặt mày đau khổ, tuy kính trọng vị thuỷ thần nương nương này, nhưng cũng không sợ hãi gì, trực tiếp hỏi: "Nương nương, nhỡ đâu hai vị thần tiên đạo môn kia nổi nóng, đánh cho ta hồn phách cũng không còn, làm sao cho tốt? Vậy về sau ai đi phố phường nhân gian mua đồ cho nương nương?”
Nàng xì một tiếng khinh miệt,"Sợ chết thì sợ chết, còn tìm cớ cho bản thân."
Tuy nói ra những lời như vậy, nhưng sau khi nàng bước một bước ra cửa, liền không thấy bóng dáng nữa, chỉ có giọng nói quanh quân ở ngoài cửa Bích Du phủ,"Nói chuyện tử tế, không cho giết người... làm rồi, là không cho giết quỷ."
Trong miếu thủy thần Mai Hà bỗng dưng xuất hiện bóng người nữ tử nhỏ lùn, cầm đao cầm kiếm, không mang theo cây thương sắt kia.
Thân ở địa giới kim thân từ miếu, nàng một bước liền đi tới phía trước hai tên đầu sỏ kia,"Hai người các ngươi, là thế nào? Vì sao phải ở đây sinh sự? Lão bà canh miếu cứng đầu kia, nói chuyện từ trước tới giờ chỉ có thể tin ba bốn phần, ta không tin được bà ta tìm từ thêm mắm thêm muối vài cân đó, nhưng nơi đây rung chuyễn, ta thấy rất rõ ràng, các ngươi nói xem, ta nghe là được."
Đang đứng song đối với Trần Bình An và Chung Khôi, nàng vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ lui về phía sau.
Không phải kiêng kị cái gì, mà là ngửa cổ nói chuyện với người ta, nàng cảm thấy quá mắt mặt. Đợi tới lúc không cần ngắng đầu, nàng mới dừng lại thân hình, nhớ tới một chuyện, Đúng rồi, ta chính là thủy thần Mai Hà bản địa."
Chung Khôi liền nói quá trình một lần, đơn giản rõ ràng chặn chỗ hiểm yếu, chân tướng sự tình liền rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Nàng sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Xấp xỉ là như thế, như vậy các ngươi tùy ý đi dạo, ta sẽ bảo lão bà canh miếu kia giữ bổn phận chút, không ngáng chân các ngươi."
Chung Khôi thấy nàng thật muốn nói đi là đi, vội vàng giữ lai nói: "Ta quả thât có chuyên nghiêm túc tìm ngươi."
Sắc mặt nàng ngưng trọng.
Làm thuỷ thần chính thống quản hạt thủy vận Mai Hà, lúc trước nơi đây động tĩnh quỷ quyệt, che phủ thiên cơ, tựa như phạm vi mười mấy dặm đều bị sương mù vùng núi bao phủ, khiến nàng không thể tuần tra cổ quái trong đó, nhưng đại khái sâu cạn của đối phương, trong lòng nàng có tính toán, so với con hà yêu khó giải quyết kia chỉ mạnh hơn chứ không kém, cho dù thân ở trong từ miều, chiến lực của nàng so với đáy nước còn hơn một bậc, nhưng đánh nhau loại chuyện này, nàng là một cô nương, có thê không đánh thì không đánh, người đọc sách kia đã nói rõ ràng, vậy coi như bèo nước gặp nhau là được, ngươi đi Dương quan đạo của ngươi, ta trở về ăn bát mỳ lươn kia của ta.
Nào ngờ thư sinh trước mắt còn có chuyện nghiêm túc muốn nói?
Chẳng lẽ vẫn là chuyện Bích Du phủ từ phủ lên cung kia?
Nàng gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ngươi là người thư viện Đại Phục?”
Chung Khôi cười nói: "Thuỷ thần nương nương vừa đoán đã trúng, quả nhiên..."
"Đừng 'quả nhiên' nữa, dừng lại dừng lại!"
Nàng giơ lên một cánh tay, cắt ngang lời khách sáo phía sau của Chung Khôi, tức giận nói: "Người đọc sách các ngươi thích nịnh nọt, quả nhiên không giả."
Trần Bình An cảm thấy thú vị.
Chung Khôi gãi gãi đầu,"Thực không thể đổi sang một quyển sách thánh nhân khác? Ngươi có biết hay không, ngươi để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, hoàng đề Đại Tuyền Lưu thị sẽ rất khó xử, vị quân tử thư viện kia của thành Thận Cảnh, nói không chừng cũng sẽ căm tức ngươi không biết tốt không hiểu tình cảm. lên mặt. mà là yêu cầu này của thuỷ thần nương nương ngươi quá mức không hợp với lẽ thường.” Nàng gật đầu nói: "Ta hiểu là ta yêu cầu quá đáng, cho nên các ngươi cũng đừng đáp ứng việc này, ta cũng không thèm Bích du cung cái gì hết, đúng rồi, hy vọng thư viện các ngươi tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo triều đình Đại Tuyền, thực có chuyện gì, đều hướng về phía ta, một người làm việc một người chịu, chút rộng lượng đó Bích Du phủ vẫn phải có." Chung Khôi bát đắc dĩ nói: "Ta không nghĩ ra, thuỷ thần nương nương ngươi sao thế nào cũng phải đòi quyển sách của vị thánh nhân kia? Không lễ ngươi còn quen biết với vị thánh nhân kia?”
Vị thủy thần Mai Hà nương nương kia dùng sức lắc đầu, "Ta một thuỷ thần nho nhỏ, sao có thể quen được vị Văn Thánh lão gia học vấn so với trời còn lớn hơn đó, chính là từng đọc sách của lão nhân gia hắn, cảm thấy văn chương của hắn, từng chữ châu ngọc, viết ra những đạo ký rất lớn, đáng tiếc Lễ Thánh tìm từ nặng nề, còn có Á Thánh học vấn kém hơn một chút, đều tốt hơn rất nhiều, ừm, Chí Thánh tiên sư so sánh với Văn Thánh lão gia mà nói, miễn cưỡng xem như bất phân cao thấp đi..."
Chung Khôi chớp chớp mắt,"Thuỷ thần nương nương, trước mặt một vị quân tử thư viện ngươi nói ra những lời này, không sợ bị sét đánh chết sao? Hả/? !"
Chung Khôi chung quy là xuất thân từ nhất mạch chính thống của Á Thánh, huống chi thụ nghiệp ân sư của hắn, sơn chủ thư viện Đại Phục, càng là đi ra từ tòa phủ đệ Á Thánh kia của Trung Thổ Thần Châu.
Chung Khôi tức thì tức, nhưng còn chưa đến mức nhằm vào vị thuỷ thần nương nương trước mắt này làm cái dì. Không hù doa nàng môt phen, lương tâm khó yên.
Thật ra nguyên nhân thật sự, là Chung Khôi lo lắng tiên sinh tọa trấn trung bộ Đồng Diệp châu, bị hiện tượng lạ nơi đây dẫn dắt chú ý, lấy thần thông quan sát sơn thủy nơi đây, như vậy hắn lúc này nếu còn không bênh vực lẽ phải, kéo lại chút thể diện cho chi văn mạch này của mình, sau khi trở về còn không bị tiên sinh mắng chết?
Đại khái là cũng tỉnh ngộ mình nói năng không lựa lời, đã thuộc loại đại bất kính, vì thế nàng cũng chớp chớp mắt,"Trong nhà của ta còn có bát mỳ chưa ăn xong, phải về rồi, nguội rồi không ngon nữa." Trần Bình An không nói một lời đứng ở bên cạnh, trong lòng đã là lật sông nghiêng biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận