Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1502 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (1)



Chương 1502 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (1)




Trần Bình An đáp: “Thôi Đông Sơn đã từng nói về chuyện này, nói rằng đó là bởi vì vào thuở ban đầu khi thánh nhân tạo ra chữ viết, nó không đủ hoàn thiện, đại đạo khó tránh khỏi chuyện không được đầy đủ, trong lúc vô hình mang tới "văn tự chướng" (chướng ngại về văn tự) cho người đời, thời gian đổi thay, người đời sau sáng tạo ra nhiều chữ viết hơn, những gì lúc trước từng là vấn đề nan giải, bây giờ lại rất dễ giải quyết, ngựa trắng đương nhiên là một loại ngựa, nhưng ngựa trắng không đồng nghĩa với ngựa, đáng thương cổ nhân cũng chỉ có thể quanh đi quẩn lại, quay tới quay lui bên trên chữ “không phải” kia, dựa theo lý lẽ của Thôi Đông Sơn, nó được gọi là “mạch lạc chướng” (chướng ngại về trật tự), không hiểu lẽ này, chữ viết có nhiều bao nhiêu thì vẫn là không tốt. Ví dụ như có người nói một chuyện chính xác, người bên ngoài lấy một chuyện chính xác khác để phủ nhận chuyện chính xác lúc trước, người ngoài chợt nghe xong, lại không chịu hỏi rõ ngọn nguồn, tách biệt cẩn thận, thì sẽ vô thức cảm thấy cái trước là sai, vậy thì coi như là phạm phải mạch lạc chướng, còn có rất nhiều chuyện vơ đũa cả nắm, lẫn lộn đầu đuôi, đó đều là không hiểu ngọn ngành. Đối với chuyện này, Thôi Đông Sơn hơi tức giận, nói người đọc sách, thậm chí là hiền nhân, quân tử và thánh nhân cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này, còn nói là tất cả mọi người trên đời này, khi còn bé nên học nhất chính là những thứ này, đây mới là gốc rễ lập thân, có hiệu quả hơn bất cứ đạo lý cao thấp nào, Thôi Đông Sơn còn nói văn chương của thánh hiền Bách Gia Chư Tử ít nhất có một nửa là “không rõ ràng”. Hiểu lẽ này mới có tư cách để lĩnh ngộ học vấn căn bản của Chí thánh tiên sư và Lễ thánh, không phải như người đọc sách bình thường, khổ luyện đọc sách thánh hiền, cuối cùng cũng chỉ là tạo ra một lầu các giữa không trung, những gì nắm bắt được chẳng khác gì những áng mây bay nơi thành Bạch Đế, không có điểm dừng.”
Sau khi Mao Tiểu Đông cẩn thận ngẫm nghĩ, cười nói: “Không hoàn toàn là lời xả giận của tên khốn kiếp kia, nếu nghiền ngẫm thì cũng có chút thú vị đó."
Trần Bình An cười nói: “Thôi Đông Sơn bằng lòng nói, ta chỉ việc nghe, dù sao Văn Thánh lão tiên sinh đã từng nói, để ta nghĩ thêm vạn chuyện sẽ có điểm lợi, dù kết luận ta đưa ra cuối cùng là phủ định, nhưng những suy nghĩ thêm mà trông như đi thừa một đoạn kia thật ra lại chớ hề là một chặng đường lãng phí.”
Mao Tiểu Đông vỗ tay cười: “Tiên sinh tuyệt diệu!”
Sau đó, Mao Tiểu Đông bày ra vẻ mặt chờ mong, hy vọng tiểu sư đệ này ít nhiều gì cũng có chút ngộ tính.
Trần Bình An nín cười, hiểu ý nói: “Sau này nếu như có thể gặp được Văn Thánh lão tiên sinh, ta sẽ nói nhiều thêm về Mao sơn chủ.”
Mao Tiểu Đông khẽ nói: “Nhớ lấy nhớ lấy, chớ nói lấp lửng, tiên sinh nhà chúng ta không thích trò đó, ví dụ như câu “tiên sinh tuyệt diệu” mà ta nói, đến lúc đó, ngươi cứ kể lại từ đầu đến cuối đúng sự thật, dù là thêm mắm thêm muối cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể nói loanh quanh.”
Trần Bình An nói mình đã nhớ rồi.
Cuối cùng, Mao Tiểu Đông đưa cho Trần Bình An một bức thư truyền tin bằng phi kiếm đến từ quận Phi Vân Sơn, Long Tuyền Đại Ly.
Mao Tiểu Đông rời đi.
Đám người quản sự ở thư viện Sơn Nhai, có mấy kẻ đã lung lay tâm tư, cần ông ta trấn an.
Thỉnh thoảng trò chuyện nhàn nhã với Trần Bình An, vừa là thể hiện tư cách của sư huynh, cũng là tranh thủ thời gian giải sầu trong lúc bận rộn, đương nhiên cũng có chức trách bổn phận trấn an, bổ sung thiếu hụt trong tâm cảnh của Trần Bình An.
Sau khi Trần Bình An mở thư ra, nhìn thấy chữ viết quen thuộc của bắc sơn chính thần Ngụy Bách.
Lúc trước Trần Bình An gửi cho Ngụy Bách một bức thư, hỏi thăm chuyện có liên quan tới việc mua bán trao tay đỉnh núi lớn ở phía Tây.
Trần Bình An có một loại tin tưởng tự nhiên đối với Ngụy Bách, vị sơn nhạc chính thần sớm nhất, cũng là duy nhất còn sót lại của Thần Thủy quốc.
Ngụy Bách nói trong thư cho Trần Bình An biết, lúc trước, tính cả Hứa thị của thành Thanh Phong vào trong, có tổng cộng chín đỉnh núi đang tìm nhà, Nguyễn Cung, phố Phúc Lộc Lý thị và mấy nhà đều nhận lấy, tạm thời còn dư lại hai ngọn núi, nếu như Trần Bình An muốn, hắn có thể ra mặt hỗ trợ bàn giá, hơn nữa, Ngụy Bách đề nghị rằng mặc dù hai ngọn núi còn thừa lại kia là đồ dư lại của người khác, nhưng thật ra Trần Bình An mua vào vẫn không lỗ, còn trách rằng vì sao Trần Bình An không gửi thư sớm một chút, nếu không thì hắn hoàn toàn có thể nuốt ngọn núi Ngưu Giác sơn kia rồi, dù là tiền thần tiên trong túi quần Trần Bình An không đủ, Ngụy Bách hắn cũng có thể bù thêm trước cho, hai người chia nhau Ngưu Giác sơn, Ngưu Giác sơn kia có một Bao Phục Trai, tương đương với bến đò tiên gia nửa bán nửa tặng đó!
Trần Bình An đọc lại thư một lần nữa, bảo đảm không bỏ sót huyền cơ ẩn giấu gì rồi thu vào trong Phương Thốn vật.
Những ngọn núi lớn phía Tây quận Long Tuyền, ngọn nào cũng linh khí dồi dào không thua gì phủ đệ tiên gia đứng đầu Bảo Bình Châu, nhưng khí vận núi non bị chia cắt kịch liệt, hơn nữa địa bàn vẫn quá nhỏ. Đối với những đỉnh núi môn phái tiên gia, tông tự đầu rộng hàng trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm kia, thì đỉnh núi Long Tuyền phương viên chỉ hơn mười dặm thật sự rất khó có được thành tựu. Đương nhiên, nếu chỉ cung phụng một vị Kim Đan Địa Tiên thì dư xài.
Trần Bình An cảm thấy chuyện mua núi có thể thực hiện được.
Hắn bèn đến thư phòng của Mao Tiểu Đông, nâng bút viết một bức thư, mời Ngụy Bách thương lượng giá cả trước.
Để Bùi Tiền chạy đi giao cho một vị lão phu tử chuyên phụ trách chuyện này trong thư viện.
Trần Bình An ngồi trong căn phòng cổ kính, nhớ tới lần trò chuyện gần đây nhất, Thôi Đông Sơn lại thuận miệng nói về biện luận phật đạo ở Thanh Loan Quốc, trước đó, hắn ta từng đề cập đến bộ sách “chính kinh” có liên quan tới bách gia chư tử, thật ra thì không nhiều, cho nên thuận miệng bảo Trần Bình An có thể đến Tàng Thư Lâu của thư viện tìm mấy quyển kinh điển của hai nhà đạo Phật kia ra.
Trần Bình An do dự một chút, rời khỏi thư phòng, chờ Lâm Thủ Nhất luyện khí xong là kéo hắn đến Tàng Thư Lâu một chuyến.
Trên đường, Lâm Thủ Nhất cười hỏi: “Còn chưa nghĩ ra đáp áp chuyện kia sao?”
Trần Bình An sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới lần đầu tiên ghé thăm Lâm Thủ Nhất, người kia đã nói lời cảm kích.
Trần Bình An cười khổ nói: “Ta thật sự không đoán ra được, rất là hiếu kỳ, ngươi cũng đừng có giả bí hiểm với ta nữa. Nếu ngươi còn không nói nữa, trước khi ta rời đi thư viện, chắc chắn ta sẽ hỏi thẳng ngươi.”
Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói: “Còn nhớ lần vũng bùn ở đường núi, Lý Hòe lăn đầy đất, tất cả mọi người cảm thấy phiền chán không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận