Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1602 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (2)



Chương 1602 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (2)




Trần Bình An nói: “Đây là cục diện rất tốt mà Thanh Hạp đảo vất vả lắm mới thắng được, cũng là chuyện nhà của Thư Giản hồ các cô, đương nhiên ta sẽ không xen vào, nhưng ta vẫn sẽ ở lại đây để xem náo nhiệt.”
Điền Hồ Quân như trút được gánh nặng, trước mắt thì câu trả lời như thế của vị chưởng quỹ tiên sinh này đã làm hài lòng đa số tu sĩ Thanh Hạp đảo đang hoang mang khó hiểu, vậy là cô đã có thể ăn nói được với sư phụ rồi.
Trần Bình An vòng qua thư án tiễn Điền Hồ Quân ra cửa.
Mặc dù nhiều lần như vậy nhưng Điền Hồ Quân vẫn có chút được sủng mà sợ, sau khi Điền Hồ Quân đã đi được một khoảng xa thì âm thầm suy nghĩ, chưởng quỹ tiên sinh Trần Bình An, người thì vẫn là người đó, đại khái là giờ đây nàng đã biết nguyên nhân của hồ lô dưỡng kiếm và thanh binh khí Bán Tiên kia rồi?
Trần Bình An trở về bàn đọc sách, bắt đầu đọc hồ sơ của phòng hương hỏa.
Tên tuổi, quê quán, năm sinh, sư môn, thân nhân và gia tộc.
Rất nhiều những cái tên trong đã đều đã dựa theo quy tắc cũ của phòng hương hỏa Thanh Hạp đảo, dùng bút đỏ gạt đi tên tuổi này, gọi là hủy bỏ.
Mỗi khi Trần Bình An nhìn thấy cái tên mà mình muốn tìm thì sẽ viết vào cuốn thư tịch mà hắn cố ý không khắc bất cứ chữ gì trong đó, ngoại trừ quê quán nơi sinh, còn có chức vụ mà những người này đã từng đảm nhiệm ở trên Thanh Hạp đảo này. Hồ sơ của phòng Hương Hỏa, nội dung ghi chép của mỗi một người tạp dịch hay tu sĩ ở Thanh Hạp đảo này nhiều hay ít, đều có liên quan đến tu vi và mối quan hệ, tu vi cao thì ghi chép sẽ nhiều hơn, tu vi thấp thì hầu như chỉ có tên tuổi quê quán, chỉ có thế thôi, không đến mời chữ nữa.
Có rất nhiều người đã chết, nhưng thật ra họ đều chưa từng xuất hiện trên hồ sơ phòng Hương Hỏa, chết mà chẳng thể để lại một cái tên.
Tiếp theo đó, ngoại trừ đi đến phòng hương hỏa để hỏi thăm về nhóm người mà mình đã ghi lại tên kia, cách xử sự và danh tiếng làm người của Trần Bình An, người ngoài đại khái đều cảm nhận được. Còn muốn tìm hiểu về nguồn gốc, đi hỏi từ trong miệng tu sĩ các lộ Thanh Hạp đảo, quản sự phủ đệ và khai khâm tiểu nương, hỏi ra được hắn đều ghi lại hết. Trong khoảng thời gian này, hắn sẽ đi làm phiền Điền Hồ Quân và những người phòng hương hỏa, làm phiền một vài nhân vật quan trọng nắm giữ quyền lực chiếm cứ Thanh Hạp đảo, nếu không như Trần Bình An bây giờ, chưa nói đến chuyện hao phí tinh thần, hắn cũng không thể dành quá nhiều thời gian cho chuyện đi qua đi lại như vậy.
Điền Hồ Quân đang trên đường đi bẩm báo chuyện này cho Lưu Chí Mậu, vừa lúc gặp được Cố Xán mặc bộ pháp bào do giao long lột xác mà thành.
Theo sau là các sư đệ sư muội còn lại bao gồm Tần Giác và Triều Triệt, còn có mười khách khanh cung phụng của mười hai hòn đảo lớn, bao gồm cả các đảo Thanh Hạp, Mi Tiên và Tố Lân. Đây đều là những nhân tài đắc lực và tâm phúc của Thanh Hạp đảo, đại hội liên minh Cung Liễu đảo đã tới gần, cao tầng Thanh Hạp đảo cũng thắt chặt trong ngoài, cần dùng đến cả chiêu bài là Đoạn Giang chân quân, đảm nhiệm vị trí thuyết khách, giống như con thoi đi lại khắp nơi, lôi kéo kết minh, dùng bất cứ thủ đoạn nào từ âm mưu quỷ kế đến dương mưu đại thế.
Cố Xán nhìn thấy Điền Hồ Quân, thiếu niên mặc bộ mãng bào màu xanh đen, vẫn lồng tay vào ống tay áo như cũ, trông dáng vẻ như một chú mục đồng, cười tủm tỉm nói: “Đại sư tỷ, lại đi gặp Trần Bình An à, ta cần phải nhắc đại sư tỷ một câu, đừng có suy nghĩ xấu xa, tự dâng mình tới trước giường, ngày nào đó bò được lên giường Trần Bình An, để thử mùi vị được ta gọi một tiếng “tẩu tử”. không thì đợi tới lúc đó, ta gọi xong một tiếng tẩu tử thì sẽ chẳng có niệm tình nghĩa sư môn gì đâu."
Điền Hồ Quân cười khổ nói: “Tiểu sư đệ, ta cũng đâu bị ma quỷ ám ảnh đâu chứ, hơn nữa sao Trần tiên sinh có thể để ý đến cái loại bồ liễu như ta được chứ?”
(Cây bồ liễu yếu nhất trong các loại cây, dùng để chỉ thể chất yếu đuối, nhất là đàn bà.)
Cố Xán hơi vui vẻ: “Vậy cũng đúng, ánh mắt Trần Bình An cao lắm, năm xưa còn chẳng thèm nhìn trúng tiểu nương khuê các nhà hàng xóm, đại sư tỷ có thể tự mình hiểu mình như vậy, ta thấy rất vui mừng.”
Lúc nói chuyện phiếm với Cố Xán, Điền Hồ Quân đều âm thầm không lộ dấu vết mà hạ thấp người, không để Cố Xán ngẩng đầu hoặc là đưa mắt lên nhìn, thời gian lâu dần, chuyện này cũng trở nên rất tự nhiên.
Cố Xán tiếp tục nói: “Còn nữa, chuyện liên quan đến khai khâm tiểu nương, ngươi phải giúp ta giấu cho thật kỹ đó. Những người khác lỡ miệng là do bọn chúng ngu xuẩn, tự mình muốn chết, nhưng đại sư tỷ là một người thông minh tâm tư tinh tế, nếu có chỗ nào sơ xuất, ta sẽ hoài nghi có khi nào đại sư tỷ đang có tâm tư khó nói, đến lúc đó, khi xưa sư phụ bảo vệ không được đại sư huynh thì bây giờ cũng không bảo vệ được đại sư tỷ. Ta vẫn luôn biết tam sư tỷ, ả trời sinh thích quyến rũ người khác, thích chui vào ổ chăn người khác, cũng không quá thân thiện với đại sư tỷ, nếu như không phải tư chất và tu vi thật sự quá kém cỏi thì nói không chừng bây giờ chúng ta còn phải gọi ả ta một tiếng sư nương rồi.”
Khuôn mặt tươi cười của Điền Hồ Quân trở nên cứng ngắc: “Sư tỷ là người thế nào chẳng lẽ tiểu sư đệ còn không hiểu hay sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận