Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1455 - Lai Giả Bất Thiện (1)



Chương 1455 - Lai Giả Bất Thiện (1)




Tòa văn miếu kinh thành quy mô lớn nhất, lễ chế cao nhất kia của Đại Tùy ở hướng tây bắc, cho nên hai người xuất phát từ Đông Hoa sơn, xuyên qua non nửa kinh thành, trong lúc đó Mao Tiểu Đông mời Trần Bình An ăn bữa cơm trưa, là một tiệm cơm nhỏ núp ở sâu trong ngõ hẹp, nhưng cũng không vắng khách, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, rượu gạo tiệm cơm tự ủ rất có nét riêng.
Mao Tiểu Đông nói mỗi lần ủ rượu, trừ nhà chủ nhân tất nhiên sẽ chọn kỹ càng gạo nếp, sẽ còn mang theo con trai ra khỏi thành, chạy tới suối Tùng Phong cách kinh thành sáu mươi dặm để lấy nước, cha con hai người thay phiên gánh, sớm đi tối về, mới sản xuất ra rượu gạo người sành rượu ở kinh thành không muốn dừng chén này.
Lúc Trần Bình An rời khỏi quán rượu, mua một hũ lớn rượu gạo, đến ngõ không người, thật cẩn thận rót vào trong hồ lô dưỡng kiếm đã thấy đáy, lại mang vò rỗng thu vào trong vật gang tấc.
Trong vật gang tấc, “không gì lạ không có” .
Quần áo sách vở, văn án thanh cung, nồi niêu xoong chảo, dao chẻ củi, kim chỉ, thảo dược, đá lấy lửa, linh tinh vụn vặt.
Thấy Trần Bình An thu hồi vò rượu rỗng không đáng giá mấy đồng tiền, Mao Tiểu Đông nhắc nhở: “Tích tiểu thành đại, tích cát thành tháp là chuyện tốt, chỉ là đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, mọi chuyện bắt bẻ khắp nơi, bằng không hoặc là tâm tính rất khó thông suốt, hoặc là phí sức lao động, tuy gân cốt hùng tráng, lại sớm tâm thần tiều tụy.”
Trần Bình An cười nói: “Nhớ rồi.”
Mao Tiểu Đông vuốt râu mà cười.
Thực ra nếu bới lông tìm vết mà nói, dù gì hắn cũng là Mao sư huynh, nếu không thể hiện chút tác phong nho nhỏ với Trần Bình An, làm sao thể hiện được tôn nghiêm của người làm sư huynh? Tiên sinh nhà mình chưa bao giờ quên chuyện lôi mình ra lải nhải, Mao Tiểu Đông hắn dù sao cũng phải lấy lại cằn nhằn quan môn đệ tử của tiên sinh để bù lại chứ.
Sau đó lại đi gần nửa canh giờ, đã đến tòa thánh địa trong lòng toàn bộ học sinh địa phương Đại Tùy, văn miếu kinh thành.
Văn miếu phân tán các nơi của Hạo Nhiên Thiên Địa, chi chít như sao trên trời, như là những ngọn đèn văn vận trên mặt đất, chiếu rọi nhân gian.
Trừ phi là một số nơi quá mức hẻo lánh, nếu không quận huyện nhỏ nhất, theo lệ đều cần kiến tạo văn võ miếu, toàn bộ quận thủ, huyện lệnh sau khi mới nhận chức, đều cần đi hướng văn miếu dâng hương lễ thánh, rồi lại đi võ miếu tế điện anh linh.
Cho nên cho dù là trấn nhỏ trong Ly Châu động thiên nơi Trần Bình An sinh trưởng, bế tắc cách trở, nhưng sau khi tan vỡ rơi xuống, cắm rễ trên bản đồ Đại Ly, việc lớn đầu tiên, điều đầu tiên triều đình Đại Ly để huyện lệnh Ngô Diên làm khi nhậm chức chính là lập tức bắt tay chuẩn bị việc tuyên chỉ hai miếu văn võ.
Mao Tiểu Đông đứng ngoài văn miếu, Trần Bình An và lão nhân sóng vai mà đứng.
Mao Tiểu Đông hỏi: “Lúc trước uống rượu gạo, nay xem văn miếu, có tâm đắc hay không?”
Trần Bình An đáp: “Lấy gạo nếp thượng hảo ủ rượu, người mua rượu nối liền không dứt, có thể thấy được dân chúng kinh thành không chỉ không lo áo cơm mà còn có rất nhiều tiền nhàn rỗi. Về phần tòa văn miếu này, ta còn chưa nhìn ra cái gì.”
Trần Bình An đáp đúng phân nửa, Mao Tiểu Đông gật gật đầu, chỉ là lần này trái lại không phải Mao Tiểu Đông cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ điểm nói cho Trần Bình An:
“Bên kia chưa có bất cứ động tĩnh gì, điều này nói rõ những kẻ ở trong vũng bùn kia của văn miếu Đại Tùy cũng không xem trọng văn vận của Trần Bình An ngươi.”
Nói tới đây, Mao Tiểu Đông có chút châm chọc, “Đại khái là bị hương khói hun trăm năm mấy trăm năm, ánh mắt không tốt.”
Mao Tiểu Đông tiếp tục nói: “Sĩ tử du học, tâm tư thành kính, bái phỏng văn miếu, nếu là người mang văn vận mạnh, thần linh văn miếu sẽ có cảm ứng, lặng lẽ phân ra một chút văn vận tăng trưởng văn thải, làm quà tặng. Thứ người đời gọi là bút pháp thần kỳ sinh hoa, văn chương thiên thành, khi viết dưới cổ tay như quỷ thần giúp đỡ, chính là đạo lý này, nhưng những gì tiên hiền thần linh văn miếu có thể làm chỉ là dệt hoa trên gấm, xét đến cùng, vẫn là công phu bản thân người đọc sách sâu hay không.”
“Nguyện ý làm những động tác nhỏ này, phần lớn là hành vi của hương hỏa thần linh của văn thần bổn quốc thành thần, văn miếu kinh thành các quốc gia, cung phụng chí thánh tiên sư và 72 hiền nhân, chỉ là tượng thần bằng đất mà thôi. Đương nhiên, chuyện không có tuyệt đối, cũng có số rất ít ngoại lệ, trong văn miếu kinh thành thuộc chín vương triều lớn của Hạo Nhiên Thiên Hạ, thường thường sẽ có một vị đại thánh nhân tọa trấn trong đó.”
Nghe tới đây, Trần Bình An thấp giọng hỏi: “Bây giờ phía nam Bảo Bình Châu, đều đang lưu truyền Đại Ly đã là vương triều lớn thứ mười.”
Mao Tiểu Đông cười nói: “Đợi tới sau khi ngũ nhạc mới của Đại Ly xuất hiện toàn bộ, sẽ nói chuyện này sau, lúc này mới một Bắc nhạc Phi Vân sơn, coi như danh chính ngôn thuận, thời gian còn sớm.”
Mao Tiểu Đông đi về phía trước, “Đi thôi, chúng ta đi gặp các thánh nhân văn miếu chỗ khí khái một quốc gia Đại Tùy một hồi.”
Trần Bình An theo đuôi sau đó.
Văn miếu diện tích cực lớn, văn nhân mặc khách, thiện nam tín nữ tới đây rất nhiều, nhưng cũng không tỏ ra chật chội.
Nhưng khi Trần Bình An theo Mao Tiểu Đông vào chủ điện văn miếu, phát hiện đã bốn bề vắng lặng.
Xem ra là ông từ của văn miếu được bày mưu đặt kế, tạm thời không cho du khách, khách hành hương tiếp cận đại điện tiền điện hiến tế thiên hạ, hậu điện cung phụng thánh nhân một quốc gia này.
Đại viện yên tĩnh, cổ mộc che trời.
Một vị nho sĩ cao tuổi tay áo rộng mũ cao, bên hông đeo trường kiếm, lấy kim thân hiện thế, đi ra khỏi một pho tượng đất của hậu điện, vượt qua cửa, đi đến trong viện.
Mao Tiểu Đông cùng vị văn thần nổi tiếng ngay thẳng trên sách sử Đại Tùy này chắp tay hành lễ với nhau.
Trước khi tới sân này, Mao Tiểu Đông đã kể với Trần Bình An vài vị thần linh văn miếu kinh thành hôm nay còn “còn sống”, cuộc đời và văn mạch, cùng với công tích vĩ đại ở triều đại của mình, đều có đề cập.



Bạn cần đăng nhập để bình luận