Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 974: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh

Chương 974: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu NhChương 974: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh
Chương 974: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngắng Đâu Nhìn Trời (2)
Thôi Đông Sơn cũng lười giải thích hung hiểm và huyền diệu trong đó với nàng, ngồi xếp bằng xuống, nhíu mày trầm tư.
Vì sao thư viện Quan Hồ ẩn nhẫn như thế?
Hành trình thiết ky Đại Ly xuôi nam thực sự quá mức trôi chảy, điều đó khác xa với mong đợi lúc đầu của hắn, chiếu theo mưu đồ ban đầu, ít nhất phải qua bốn trận đại chiến gian khổ, một trận ở trung bộ với vương triều thế tục phụ cận, một trận xé phá da mặt cùng thư viện Quan Hò, một trận cùng Bạch Sương vương triều nam Bảo Bình châu, một trận cùng thế lực trên núi phía nam Bảo Bình châu.
Chẳng lẽ rất nhiều thế lực Mặc gia Đại Ly khác đã lặng lẽ tràn vào Bảo Bình châu?
Chỉ tiếc hiện nay mình đã không còn là quốc sư Đại Ly, rất nhiều tin tức nội tình trên đỉnh núi đã không cách nào giành được, đến cả đánh cờ là người nào, cờ phong như thế nào, tất cả đều không biết.
Thôi Đông Sơn đột nhiên hỏi: "Có nghĩ tới cắm rễ ở Đại Ly Long Tuyền không?" Tạ Tạ lắc đầu: "Chưa từng nghĩ qua.”
Lão nhân cao lớn Mao Tiểu Đông bước vào trong viện: "Là một tu sĩ Nguyên Anh không biết lai lịch, để hắn chạy rồi."
Thôi Đông Sơn căn bản không thèm để ý, cười nói: "Lần này chẳng qua là thăm dò mà thôi, ngươi càng nên để tâm tới phu tử đệ tử trong viện thì hơn. Trên đời luôn có chút ít người tự cho là đúng, cảm thấy thế đạo này nên như thế nào đều phải vận hành dựa theo ý nghĩ của bọn hắn, một khi Sơn Nhai thư viện và kinh thành Đại Tùy thành thế đối lập, liên minh giữa Cao thị và Tống thị bởi vậy mà hết hiệu lực cũng không chừng.”
Mao Tiểu Đông cau mày nói: "Thật sự phải phong tỏa núi?"
Còn chuyện thích sát hôm nay là bản ý của phe phái Đại Tùy nào đó, hay là thủ bút của cừu nhân “Thôi Sàm”, khác biệt đều không lớn, bởi vì khả năng Thôi Đông Sơn nói đến kia không phải chỉ là lời nói đùa.
Thôi Đông Sơn cười lạnh nói: "Thế nào, cảm thấy mát mặt?"
Mao Tiểu Đông hạ quyết tâm, Xoay người rời đi.
Thôi Đông Sơn cười nói: "Mao Tiểu Đông, nếu ngươi nói câu mình là đống phân, khi xảy ra chuyện, ta có thể ra tay trợ giúp thư viện.”
Mao Tiểu Đông quay đầu, mặt không đổi sắc nói: "Ta là một đống phân."
Thôi Đông Sơn hậm hực nói: "Nếu ta nói mình là hai đống phân, liệu có thể thu hồi lời vừa rồi, an nhiên đứng ngoài bàng quan?”
Khóe miệng lão nhân giật giật, quảng xuống hai chữ "không được", lập tức rời đi, Thôi Đông Sơn ai thán một tiếng, ngã ngược ra sau, ầm ầm ngã xuống đất, hai ngón khép lại trước người, lần nữa đứng dậy bĩu môi thì thầm "Cấp cáp như luât lênh". cứ thế lăn đi lăn lại trong phòng.
Tạ Tạ khẽ lau mồ hôi trán.
Thôi Đông Sơn dừng lại hành vi ấu trĩ, nằm ngay đơ trên sàn nhà, rồi lại thốt lên lời càng thêm ấu trĩ: "Tiên sinh, lúc nào ngươi mới trở về, đệ tử bị người ta bắt nạt."
Tạ Tạ không biết nên làm thế nào.
Thôi Đông Sơn ngước mắt lên, hỏi: "Có phải cảm thấy công tử nhà ngươi đang nói đùa?"
Tạ Tạ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thôi Đông Sơn nghiêng người mà nằm. môt tay nâng đầu, cười nhạo nói: "Có Trần Bình An ở đây, mặc kệ tu vi hắn cao hay không, ta chỉ cần xuất lực là được. Đúng thì không bị mắng, sai thì bị mắng, dù sao đều không cần suy nghĩ nhiều. Còn ngươi, có thể ít bị ta đánh, còn cái đứa không tim không phổi như Vu Lộc, chỉ cần xem náo nhiệt là được. Lâm Thủ Nhát, sẽ càng thêm tập trung vào tu đạo, Lý Hòe, nhát gan, lại càng có lý do để nhát gan, dù sao cũng có Trần Bình An che chở hắn."
"Mọi chuyện cần lo đều có vị tiên sinh kia của ta gánh lây."
Thôi Đông Sơn lười nhác ai thán một tiếng, không nói gì thêm.
Tạ Tạ không khỏi tò mò, hắn hình như kể sót một tiểu cô nương thích mặc xiêm y màu đỏ.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, nói tiếng: "Chắc cũng chỉ có tiểu Bảo Bình là đau lòng tiên sinh nhà ta."
Ai ui một tiếng, Thôi Đông Sơn lại bắt đầu lăn qua lăn lại, tay ôm ngực, miệng la hét "Nghĩ đến đây, ta lại càng đau lòng chết đi được".
Sau trường phong ba thích sát ngắn ngủi, dưới sự yêu cầu của phó sơn trưởng Mao Tiểu Đông, Sơn Nhai thư viện bắt đầu phong cắm sơn môn, bát luận là phu tử tiên sinh hay đệ tử tạp dịch, hết thảy đều không được ra ngoài. Đối với điều này, sơn trưởng trên danh nghĩa Lễ bộ Thượng Thư Đại Tùy tuy có dị nghị, nhưng Hoàng Đề bệ hạ lại ủng hộ, hơn nữa còn bí mật tăng phái mấy vị cung phụng ẩn nấp quanh phụ cận Đông Sơn, hơn nữa còn để hoàng tử Cao Huyên chính thức tiến vào thư viện cầu học.
Hôm nay Cao Huyện. lại phụng bồi hảo hữu Vu Lộc, cùng nhau ở bên hồ thả câu.
Theo thời gian đẩy dời, rốt cuộc Vu Lộc đã thẳng thắn đối mặt với Cao Huyên, thứ nhát là thân phận hắn, thái tử Lư thị vương triều tiền triều, thứ hai là tu vi võ đạo, thất cảnh.
Cao Huyên nghe xong sau đó chỉ phát ra hai tiếng, một cái a, một cái oa.
Đương thời ánh mắt hoàng tử Đại Tùy sáng rực lên, vì lựa chọn bằng hữu của mình mà cảm thấy tự hào.
Vu Lộc cũng không thấy điều này có gì không đúng, có qua có lại mới toại lòng nhau, Cao Huyên cũng nói rất nhiều chuyện riêng chua xót nhà mình, ở bên cạnh nữ tử, hy vọng bản thân thập toàn thập mỹ. chưa hẳn là thực ưa thích nàng, cùng nam tử kết giao, có thể hoàn toàn không để ý khuyết điểm của mình, đối đãi chân thành, quá nửa là thực sự coi hắn làm bằng hữu.
Hai vị bạn cùng lứa tuổi, một người một cần câu bằng trúc xanh, yên tĩnh chờ đợi cá cắn câu, Cao Huyên hỏi: "Lúc trước không phải ngươi nói Bảo Bình sẽ tổ chức võ lâm đại hội, sao ta tiến vào thư viện lâu vậy rồi mà không thấy ngươi đi tham gia?"
Vu Lộc mỉm cười nói: "Bảo Bình làm ba lượt, sau đó lại không triệu tập quần hùng nữa, người khác thế nào ta không biết, chứ riêng ta khá là thất vọng.”
Cao Huyên chỉ chỉ bên kia đường, cười nói: "Lý Hòe ở đẳng kia."
Vu Lộc không quay đầu nhìn lại.
Căn bản không cần nhìn cũng biết Lý Hòe nhát định đang dẫn theo hai tên tiểu đồng bọn chơi đùa, một đứa con em hàn tộc nghèo khó tính tình cởi mở, khá là ương bướng, một đứa con nhà trâm anh thế phiệt lại khá là nhát gan hướng nội, không biết ba người tại sao lại thân cận được với nhau, mỗi ngày đều như hình với bóng, nghe nói dưới sự đề nghị của đứa con em hàn tôc. ba tiểu gia hỏa còn chém đầu gà đốt giấy vàng, kết bái huynh đệ, cái gọi là đầu gà, chẳng qua là chim sẻ bắt từ trên cây xuống, giấy vàng thì là trang sách lặng lẽ xé ra từ trong điển tịch trên thư lầu, sau khi sự tình bại lộ, ba người vì thế mà bị tiên sinh đánh cho bờ mông nở hoa.
Ba người ở bên hồ lấy nhánh cây trong tay làm đao kiếm, ngươi tới ta đi, gào thét ¡nh ỏi, Lý Hòe tự nhiên cũng thấy được Vu Lộc câu cá bên bờ sông, chỉ là hắn thoáng do dự một chút, song vẫn không tới chào hỏi cùng Vu Lộc.
Nếu là Lâm Thủ Nhát, Lý Hòe khả năng còn có thể tới nói chuyện phiếm vài câu, đối với Vu Lộc và Tạ Tạ, Lý Hòe không phải đặc biệt thân cận.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận