Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 772: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (1)

Chương 772: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (1)Chương 772: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (1)
Chương 772: Nê Bỏ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (1)
Sau khi giao tiền để vào cửa tây Lão Long thành, đi qua thành động hầu như có thể miêu tả bằng từ dài dằng dặc, Tôn Gia Thụ dẫn Trần Bình An đi lên một chiếc xe ngựa to rộng, thoạt nhìn chỉ thấy trừ chiếc xe lớn hơn một chút, người kéo xe ngựa ôn thuần hơn chút, căn bản nhìn không có vẻ khí phái của kẻ có tiền, xa phu là một lão hán ít nói ít cười, đợi cho Trần Bình An ngồi vào thùng xe, mới phát hiện có động thiên khác, có đặt bốn chiếc bồ đoàn trắng thuần sắc, vách tường bức tường đối diện màn xe kia là một loạt giá sách cao đến đỉnh, chất đầy sách, có một lư hương đồng thau lên nước bóng loáng mê người, khói tím lượn lờ, Trần Bình An cùng Tôn Gia Thụ ngồi đối diện, Trần Bình An thật ra có chút câu nệ, sợ đạp dơ lên "Thư phòng” nhỏ hạt bụi bát nhiễm này, Tôn Gia Thụ nhìn giầy rơm của Trần Bình An, cười nói: "Lúc còn rất nhỏ, dựa theo gia quy, gia gia của ta đã bắt đầu mang theo ta vào Nam ra Bắc, trước mười tám tuổi, hầu như mỗi năm đổi một chỗ, cho nên làm tiểu nhị trong tiệm, ngư tiều thôn phu, chạy việt vặt trong tiệm gạo, nha môn tiểu sai, linh linh đủ loại, có gần mười loại nghề nghiệp, thật ra ta cũng biết bện giầy rơm, chỉ là rất thô kệch đơn sơ, không thể so với đôi giày tinh xảo chắc bền dưới chân ngươi."
Tôn Gia Thụ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không có tư thái lười biếng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác rất thanh thản thong dong, hắn cười hỏi: "Trần Bình An, biết năm xưa ta sợ nhất làm việc nhà nông nào không?”
Trần Bình An cũng không phải thần tiên biết bám quẻ, lại càng không là con giun trong bụng Tôn Gia Thụ, đương nhiên đoán không ra. Huống chi Tôn Gia Thụ người này rất kỳ quái, ấn tượng đối với hắn, tuy hai người gặp mặt không bao lâu, nhưng mà càng ở chung càng mơ hò.
Tôn Gia Thụ mỉm cười nói: "Là đi hái lá dâu tằm, thật vất vả tích đầy một túi lá dâu tằm, gia gia của ta đưa tay ấn nhẹ một cái lên túi, vậy là biến thành nửa túi, lại hái đầy, lại bị đè xuống, ta lại hái hơn nửa ngày, cứ thể làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng. Hơn nữa mỗi lần lên núi, cứ luôn bị cỏ cây ngã xuống cào xước thành những vết thương rất nhỏ, chỉ cần phơi nắng, mồ hôi đồ ra sẽ đau đớn nóng rát. Ngược lại khi xuống ruộng, bị con đỉa hút máu, lại cảm thấy thú vị, gia gia thích rút ra thuốc lá, nóng một chút nó sẽ rơi xuống."
Trần Bình An đồng thuận sâu sắc, nói: "Ở bên quê nhà bọn ta, xuống ruộng nước bị con đỉa cắn, thực phiền toái, bởi vì luyến tiếc muối dám chua, chịu đựng nửa ngày, đấu trí so dũng khí cùng con đỉa chọc người ta phát phiền này, cuối cùng trên đùi máu tươi chảy ròng, cũng may bên cạnh ruộng sẽ có một loại cỏ nhỏ thổ ngữ bọn ta gọi là Lục nương nương, lấy lá cỏ dán lên vết thương, rất nhanh sẽ có thể cầm máu. Sau khi ta rời khỏi quê nhà, đã không còn nhìn thấy nữa."
Tôn Gia Thụ cười gật đầu,"Những người xuất thân cùng khổ thực sự sẽ không chú ý, cũng chịu đựng sự khó chịu cho qua, loại thiếu gia có tiền như ta đương nhiên không có cách nào khác so được, có chịu khổ thêm nhiều cũng rất khó so được với các ngươi. Ngay từ đầu ta cùng gia gia xuất môn đi xa, luôn luôn khóc lóc la làng một hồi, la hét đòi về gia, hiện tại hồi tưởng lại, về sau nếu ta dắt theo một tôn tử giống như ta vậy, khẳng định không có được tính tình kiên nhẫn như gia gia năm xưa."
Trần Bình An cười nói: "Thực sự có một ngày như vậy, nói không chừng ngươi sẽ không giống vậy, nói không chừng tính tình càng tốt nữa."
Tôn Gia Thụ hơi hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Thật sự có khả năng đó."
Một nam nhân mới ngồi xe đi được một con đường ngoại thành Lão Long thành, một thiếu niên bị hắn nói là bỏ qua một Lão Long thành, trò chuyện về những chuyện lông gà vỏ tỏi quê cha đất tổ, thế mà hai người đều cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, không chút nào không được tự nhiên.
Xe ngựa chạy vững vàng, lư hương tuy vẫn bốc lên khói tím, nhưng mà trong thùng xe vẫn chưa trở nên sương khói lượn lờ, chỉ là thêm một phần không khí xuân phong cỏ xanh tươi mái.
Trần Bình An nói: "Ngươi quản lý gia nghiệp lớn như vậy, còn đặc biệt đi tới đón ta, tốn thất bao nhiêu tiền a? Thật ra ngươi có thể để người khác tới." Tôn Gia Thụ lắc đầu nói: "Như thế nào mà chuyện kiếm tiền trở nên quan trọng như vậy, tính toán chỉ li, cho dù một văn tiền đều cần tính rõ ràng cùng người khác, nhưng mà có tiền xài như thế nào, phải xem thói quen mỗi người. Giống như ta, quanh năm suốt tháng đúng là liều mạng kiếm tiền, ý đồ làm gì? Vì để khi kết giao bằng hữu mình có thể không cần tính toán quá keo kiệt, còn phải so đo một chứ tiền."
Trần Bình An giật mình nói: "Thực có đạo lý!"
Hận không thể lấy ra những thẻ tre nhỏ còn lại trong phương thốn vật, nhanh chóng khắc ghi lên đó những đạo lý này của Tôn Gia Thụ.
Chờ mình thực sự có tiền, về sau nếu còn có người nói mình là người tốt nửa mùa, sẽ mượn câu nói này Tôn Gia Thụ để phản bác đối phương.
Trên con đường trò chuyện với nhau thật vui, Tôn Gia Thụ nói rất nhiều về những chuyện thú vị cùng những vất vả năm đó du lịch, Trần Bình An cho tới bây giờ là một người biết cách lắng nghe, hơn nữa từ bên trong những lời nói, ấn tượng vốn mơ hồ về Tôn Gia Thụ lại dần trở nên rõ nét, là một... kẻ có tiền thực "tâm bình khí hòa"!
Tôn Gia Thụ ta có tiền như thế, cũng không phải chuyện gì rất ghê ghớm, nhưng cũng không cần nhìn sắc mặt người khác, cố ý phóng hạ thấp mình, qua lại cùng người Tôn Gia Thụ hắn đã xem là bằng hữu, từ trong ra ngoài, thực sự là ngồi ngang hàng với nhau.
Trần Bình An cảm thấy cái này mới là bộ dáng kẻ có tiền thực thụ nên có.
Xe ngựa ởi tới một địa phương nông thôn, dưới vó ngựa là con đường bùn đất màu vàng, cho nên chiếc xe có xóc nảy chòng chành, Tôn Gia Thụ nhìn thấy Trần Bình An hơi thắc mắc, cười nhắc màn cửa xe lên, bên ngoài cửa xe là từng bãi từng bãi cỏ lau rộng lớn, xanh um tươi tốt, theo xe ngựa đi về phía trước, thế mà còn có cây cải dầu hoa ánh vàng rực rỡ, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, theo lý thuyết đã qua mùa cây cải dầu hoa ra hoa mới đúng, Trần Bình An chỉ cho là khí hậu Lão Long thành khác với quê mình.
Tôn Gia Thụ giải thích nói: "Nơi này là tổ địa phát gia của tổ tiên Tôn thị ta, đời sau con cháu vẫn tận lực duy trì nguyên trạng, sợ làm hỏng phong thuỷ tổ ám, cũng bao hàm ý tứ nhớ về tiền bối. Tôn gia khoản đãi khách quý, thần tiên trên núi cùng đế vương tương tướng, đều đặt ở Tôn phủ nội thành, một nơi kim ngọc mãn đường, không hề kém nếu so với Phù gia Lão Long phủ. Nhưng mà chiêu đãi bằng hữu chân chính, vẫn là nguyện ý kéo đến bên này, đi về phía trước hơn mười dặm nữa, chính là tổ trạch Tôn gia, chiếm địa không lớn, tam tiến sân, tòa nhà gần nước, đối diện một con sông, có thể câu cá, hy vọng ngươi sẽ thích."
Trần Bình An cười sáng lạn nói: "Thích, sao có thể không thích chứ."
Tôn Gia Thụ cười hỏi: "Hay là chúng ta xuống xe đi bộ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận