Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1678: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (2)

Chương 1678: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (2)Chương 1678: Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (2)
Lưu Chí Mậu cảm thán nói: "Nếu Trần tiên sinh đi qua đảo Ma Lạp, gặp đảo chủ Đàm Nguyên Hướng ở bờ Ô Long Đàm mấy lần thì nói không chừng có thể đã hiểu rõ, nhận được đáp án. Tiên sinh am hiểu thuật thôi diễn, quả thật đã tinh thông thuật này."
Trần Bình An lắc đầu: "Đây không phải là tinh thông thôi diễn gì cả, đó là do ngươi chưa từng trông thấy chuyên gia thật sự mà thôi. Ta chỉ nói thẳng, mong Chân Quân đừng trách."
Lưu Chí Mậu hít thở sâu một hơi, tức giận nói: "Thật không dám giấu diễm, tuy Đàm Nguyên Hướng là chủ sự của Ly Lục Ba Đình tại toàn bộ trung bộ Bảo Bình Châu, nhưng sau khi lên đảo mật đàm cùng Lưu Lão Thành cũng không vui vẻ gì. Lúc ấy Đàm Nguyên Hướng đưa điều kiện cho ta, một thật một giả."
Lưu Chí Mậu dừng lại một lát, trông thấy dáng vẻ Trần Bình An vẫn đang im lặng chờ đợi lại có chút thổn thức, thật ra Trần Bình An chỉ bằng bốn chữ "một thật một giả" đã hiểu rõ đại khái chân tướng rồi, hắn có thể nói nhưng không muốn nói nhiều lời, nếu có thể đợi thì hắn đồng ý chờ đợi.
Điểm ảo diệu rất nhỏ trong tâm tính này chỉ có loại tu vi, tâm tính đầy đủ giống như lão đạo sĩ như Lưu Chí Mậu mới có thể lý giải được đại khái.
Lưu Chí Mậu tiếp tục hỏi: "Đại Ly hy vọng ta có thể duy trì thâu tóm được thân phận quân chủ, nhưng tất cả chỗ tốt thật sự đều giao cho đảo Cung Liễu. Hơn ngàn hòn đảo trong Hồ Thư Giản, ta là Minh chủ Hồ Thư Giản nên có thể tự mình lựa chọn hơn mười hòn đảo lệ thuộc trong số ba mươi đảo còn lại, tất cả hòn đảo khác liên tiếp tụ tập lại hình thành một vùng đất kinh thành của vương triều thế tục, đều đưa về dưới sự quản lý của đảo Cung Liễu. Đương nhiên, thời gian sau này, Đại Ly Tống thị chắc chắn sẽ rút một phần lợi ích từ chỗ Lưu Lão Thành, dưới điều kiện tiên quyết là ở đây, Lưu Lão Thành không thể có bất kỳ hành động nào nhằm vào ta và đảo Thanh Hạp, ngoài sáng trong tối đều không được. Chẳng qua hơn phân nửa là Đàm Nguyên Hướng đã cố gắng khéo léo nói chút yêu cầu nhỏ đó với Lưu Lão Thành.
Lưu Chí Mậu thở dài: "Mặc dù đã nhượng bộ như vậy rồi nhưng Lưu Lão Thành vẫn không muốn đồng ý, ngay cả một quân chủ giang hồ trên danh nghĩa như ta, cũng không muốn bố thí cho đảo Thanh Hạp, chỉ quẳng cho Đàm Hướng Nguyên một câu, nói sau này Hồ Thư Giản không có quân chủ giang hồ, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ."
Trần Bình An nhíu mày.
Tạm thời không nghĩ ra những điểm mấu chốt trong đó.
Bởi vì vốn dĩ hắn không hiểu rõ mưu đồ của Tuân Uyên Ngọc Khuê Tông khi tuyên bố lựa chọn địa chỉ hạ tông ở Hồ Thư Giản và quan hệ minh hữu giữa Tuân Uyên và Lưu Lão Thành, không đoán nổi vị Khương Thượng Chân tay nắm Vân Quật phúc địa của "Người quen cũ" sắp trở thành người đầu tiên nhậm chức tông chủ Hạ tông.
Với tư cách là Hạ tông của Ngọc Khuê Tông, đương nhiên là muốn thâu tóm của Hồ Thư Giản cũng còn ngại nhỏ, nói không chừng còn muốn tính cả những nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh tại xung quanh Hồ Thư Giản như Thạch Hào quốc vào trong khu vực quản lý ấy chứ.
Giường nghiêng sao có thể khiến người ta ngủ ngáy, một dã tu Nguyên Anh cảnh như Lưu Chí Mậu thì tính là gì?
Chỉ là Lưu Chí Mậu không biết, Đàm Nguyên Hướng đảo Ma Lạp cũng không biết.
Quốc sư Thôi Sàm vì ván cờ này mà vô tình hay cố ý đã tiến hành che giấu Đàm Nguyên Hướng, chính là để cho Thôi Đông Sơn thua tâm phục khẩu phục, hai người phân chia ra người là chủ người là thứ, để Thôi Đông Sơn cam tâm tình nguyện rời khỏi thư viện Sơn Nhai để cho Thôi Sàm sử dụng, trợ giúp ông ta và thiết ky Đại Ly bình định nửa giang sơn Bảo Bình Châu. Về phần là nam hay bắc, trấn thủ phía bắc giang sơn tại Hồ Thư Giản hay là đi tới phía nam tranh giành thiên hạ thì lúc ấy Thôi Sàm cho Thôi Đông Sơn tự lựa chọn, chọn cả hai cũng được.
Đối với loại người như Thôi Sàm mà nói, mọi việc trên đời đều không thể tin, nhưng chẳng lẽ ngay cả "bản thân" cũng không tin? Đây chẳng phải là chất vấn đại đạo của bản thân sao? Giống như tại nơi sâu nhất trong nội tâm Trần Bình An vậy, bài xích bản thân mình trở thành người trên núi, vì vậy ngay cả cầu trường sinh được xây dựng để vượt qua sông hắn cũng không đi lên. Tuy nói hôm nay một đã phân thành hai, Thôi Đông Sơn chỉ coi là một nửa Thôi Sàm. Là Thôi Sàm cũng tốt, Thôi Đông Sơn cũng được, đến cùng không phải cũng chỉ là loại người chỉ biết run rẩy, khôn vặt hay sao.
Chỉ cần chính thức quyết định ngồi xuống đánh cờ sẽ chấp nhận thua cuộc, huống chi còn bị đánh bại bởi một nửa của bản thân.
Một khi Thôi Đông Sơn rời núi, dốc sức phụ tá cho Đại Ly, vương triều Đại Ly chắc chắn chẳng khác nào có thêm một Tú Hổ.
Lúc ấy Thôi Sàm vẫn chưa rời khỏi Hồ Thành Cao Lâu, dùng câu nói nửa đùa nửa thật của một nửa bản thân Thôi Đông Sơn mà nói, chính là "Tự nghĩ cũng thấy đáng sợ, Đại Ly tại Bảo Bình Châu, còn thua thế nào?"
Trần Bình An im lặng không nói, tin tức này vừa tốt vừa xấu.
Chuyện tốt là việc Lưu Chí Mậu trả giá lực lượng của mình đã rơi xuống đáy cốc. Lưu Lão Thành tọa trấn đảo Cung Liễu kiên cường như vậy, cái giá ban đầu mà Lưu Chí Mậu và Trần Bình An đưa ra tại phủ Xuân Đình đảo Thanh Hạp và phủ Chu Huyền sẽ ngày càng trở nên nhẹ hơn.
Chuyện xấu chính là, chuyện mà trong lòng vị này muốn hoàn thành, Trần Bình An cần trả giá thêm với Đại Ly, thậm chí Trần Bình An bắt đầu hoài nghi, chỉ một mình Đàm Nguyên Hướng đảo Ma Lạp có đủ tư cách để ảnh hưởng đến sách lược trung tâm của Đại Ly hay không, có thể lấy tư cách người phát ngôn của Đại Ly Tống thị tại Hồ Thư Giản để buôn bán với mình hay không.
Một khi tiếng nói của Đàm Nguyên Hướng không đủ lớn vậy thì bao nhiêu tinh lực mà Trần Bình An phải hao phí trên người người này cũng sẽ giống như nước đổ lá khoai. Hắn càng sợ Đàm Nguyên Hướng vì thăng chức đến nơi khác ở Đại Ly nên Hồ Thư Giản đã đổi người phát ngôn của Đại Ly. Trần Binh An và Đàm Hướng Nguyên kết chút "tình hương khói" lại biến thành chuyện xấu, sợ nhất chính là Đàm Nguyên Hướng lại bị Lưu Lão Thành ngáng chân, dẫn đến tình thế Hồ Thư Giản thay đổi. Phải biết rằng cuối cùng người sở hữu Hồ Thư Giản, công thần lớn nhất thật sự đến giờ không phải là đảo Ma Lạp mà là chỉ thiết ky của Đại Ly ở trên biên cảnh vương triều Chu Huỳnh, chỉ thiết ky này thế như chẻ trẻ, quyết định Hồ Thư Giản mang họ gì. Một khi đám người Đàm Nguyên Hướng bị những dòng họ trụ quốc kia tấu lên triều đình, kết luận cuối cùng thuộc về việc bất lợi, như vậy Trần Bình An không cần phải đi đảo Ma Lạp nữa, bởi bản thân Đàm Nguyên Hướng đã khó bảo toàn, nói không chừng còn có thể coi Trần Bình An hắn là cây cỏ cứu mạng mà nắm chặt, đến chết cũng không buông, hy vọng lấy cái này làm tiền vốn cuối cùng để sinh tồn trong tử địa. Lúc ấy Đàm Nguyên Hướng kia, người có thể quyết định vận mệnh của tu sĩ Đại Tiên trên hai tòa đảo lớn là Thanh Mộ và Thiên Lão sẽ càng trở nên đáng sợ, càng không từ thủ đoạn. Đạo lý này cực kỳ đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận