Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1042: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(

Chương 1042: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(Chương 1042: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(
Chương 1042: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gõ Cửa (5)
Tiểu đạo đồng thoáng nhìn Hoàng Đình sát khí đằng đằng đi tới, xem thường nói: "Lần này ta xuống đây không phải để đánh nhau. Ngươi mà quá đáng, chọc giận sư phụ ta, không sợ Thái Thượng sư tổ uỗổng công hộ đạo cho ngươi nhiều năm vậy ư2"
Nếu như Hoàng Đình còn là đạo cô Thái Bình sơn trước lúc tới Ngẫu Hoa phúc địa, như vậy nàng sẽ quẳng xuống một câu, đó là chuyện tổ sư nhà ta, sau đó nên ra tay vẫn sẽ ra tay. Chỉ là lúc này, cô thoáng nhếch môi, vẻ mặt như muốn nói, đợi chúng ta về Hạo Nhiên thiên hạ rồi biết. Tiểu đạo đồng đáp trả bằng sắc mặt tương tự, cũng nhếch môi, không cho là đúng, so chỗ dựa với tiểu đạo gia ta? Một tòa Thái Bình sơn còn hơi nhỏ? Ngươi lại không phải Long Hồ sơn Trung Thổ Thần Châu.
Tiểu đạo đồng đằng hắng, ưỡn ngực, bước đi trên đầu tường, giọng nói không lớn, nhưng ai nấy đều nghe được rõ ràng: "Quy củ có biến, đối với các ngươi mà nói là tin tức tốt, mười người có tên trên bảng sau cùng, chỉ cần sống sót thì đều có thể phi thăng. Ai không nguyện ý rời khỏi thiên hạ này, chờ ta gõ vang tiếng trống thứ hai, trước tiếng trống thứ ba, tự mình bước xuống đầu tường là được. Đương nhiên, dù cho không phi thăng, người đi xuống đầu tường vẫn có thể lấy được một kiện pháp bảo."
"Nhớ kỹ, người phi thăng ở đầu tường, nhục thân sẽ lưu lại thiên hạ này, chỉ lấy hồn phách đi tới một nơi khác, bảo lưu toàn bộ ký ức, đừng cảm thấy làm lại từ đầu là xấu, huyền diệu trong đó, sau này chính mình thể hội."
Tiểu đạo đồng nghêng ngang vừa đi vừa nói: "Ba người đứng đầu trên bảng còn có phúc khí, Du Chân Ý xếp thứ hai, nếu tuyển chọn phi thăng, có thể mang đi ba người. Chu Phì xếp thứ ba, có thể tùy ý mang đi một người. Lão gia nhà ta nói, trừ Định Anh ra. Những người được mang đi có thể mang theo cả nhục thân."
"Ừ, hình như rất nhiều người vẫn mù mờ, không cần cảm thấy kỳ quái, thực lực các ngươi quá kém, căn bản không tư cách tham dự trong đó, nếu mang tâm lý cầu may thì kết cục sẽ như Phùng Thanh Bạch kia."
Nói tới đây, tiểu đạo đồng cười hắc hắc nói với Hoàng Đình: "Ngươi nói có tức hay không, thực lực ngươi vốn là có thể tiến vào ba người đầu bảng. Ài, người tính không bằng trời tính, chuyện này hết cách rồi. Ai cho Thái Bình sơn các ngươi câu kéo hai người ngoài kia, trước hỏng quy củ, lão gia nhà ta đương thời rất tức giận."
Khóe môi Hoàng Đình giật giật.
Tiểu đạo đồng nghiêng đầu, đăm đăm nhìn cô, đỗ thêm dầu vào lửa nói "Hoàng Đình, ngươi nói xem, sao ngươi dày mặt vậy được, ở Hạo Nhiên thiên hạ, bộ dạng ngươi làm gì được một góc của ở đây..."
Tiểu đạo đồng như là bị người từ phía sau gõ cho môt cái, đột nhiên té sắp xuống đắt, lại cũng không cảm thấy mát mặt xấu hổ, đứng dậy vỗ vỗ đạo bào, lúc sát vai qua Hoàng Đình còn làm mặt quỷ, sau đó tiếp tục nói: "Sau cùng nói lại một quy củ đã tồn tại từ lâu, chuyện hôm nay không được tuyên dương ra ngoài, trong lòng các ngươi ghi nhớ là được. Đương nhiên, nếu thực không nín được, đề cập với cực thiểu số người thì không sao."
Một hơi nói xong hết thảy, tiểu đạo đồng giơ trống bỏi lên, nhè nhẹ lắc lư.
Không có thiên địa dị tượng, chỉ là một tiếng "đông" nhè nhẹ.
Cái này tính là tiếng gõ trống trời thứ hai?
Du Chân Ý giẫm trên Lưu Ly phi kiếm, chắp tay với tiểu đạo đồng: "Vái biệt tiên sư."
Đối mặt vị nhìn bề ngoài có vẻ như "người cùng lứa” này, thái độ tiểu đạo đồng hơi khác, nhiều mấy phần nghiêm túc, ông cụ non nói: "Đi đi, người đều có chí. Lão gia nhà ta xem như không thất vọng về ngươi, cho nên mong ngươi trân trọng một giáp tiếp theo."
Thần sắc Du Chân Ý lần đầu tiên lộ ra một tia kích động, ngự kiếm đi xa, hướng tới di chỉ chiến trường Cổ Ngưu Sơn, không kiêng dè gì, hấp thu thiên địa linh khi. Hy vọng sau khi xuất quan lại lần nữa phá cảnh, khi đó dù đối địch Trần Bình An có lẽ cũng có sức đánh một trận.
Chủng Thu cười hỏi: "Lưu Tông, ngươi định thế nào?"
Ma Đao Nhân Lưu Tông suy nghĩ một lát, cười nói: “Sau này làm phiền quốc sư bán cửa hàng giúp ta, tin tưởng với thủ đoạn Chủng quốc sư sớm đã biết được mấy người thanh niên ta xem trọng kia, đến lúc đó phân bạc tặng cho mấy người bọn họ.”
Chủng Thu gật gật đầu: "Không khó. Cứ như vậy mà đi?" Lưu Tông thở dài một hơi.
Chủng Thu ôm quyền.
Lưu Tông vội ôm quyền hoàn lễ, nhịn không được hỏi: "Chủng quốc sư, ngươi không cùng đi? Đi rồi nói không chừng còn có cơ hội trở về, nhưng nếu lần này không đi sẽ không còn cơ hội phi thăng nữa."
Chủng Thu lắc đầu nói: "Đây là quê nhà của ta."
Lưu Tông một mực ôm quyền, mãi vẫn không thả xuống.
Chủng Thu mặt cười ôn hòa, nhè nhẹ ấn tay Lưu Tông xuống, sau đó xoay người đi xuống đầu tường.
Tiểu đạo đồng liếc nhìn lưng ảnh Chủng Thu, lắc lắc đầu.
Đường Thiết Ý bước nhanh theo kịp Chủng Thu.
Vân Nê hòa thượng sải bước ra khỏi thành, tay nâng váy áo xanh, chạy vội về phía Cổ Ngưu Sơn.
Trên đầu tường đã không còn mấy người.
Chu Phì nói với Lục Phảng: "Trước mang Chu Sĩ đi tránh một thời gian, tốt nhất là rời khỏi Nam Uyễn quốc, càng xa càng tốt. Một khi ta rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, không người ngăn được Trần Bình An kia.”
Lục Phảng và Chu Sĩ không chút do dự, lập tức lướt xuống đầu tường, vượt qua Cổ Ngưu Sơn, đi về phía biên cảnh Nam Uyễn quốc.
Đến sau cùng, chỉ thừa lại bốn người, tiểu đạo đồng lưng vác hồ lô to tướng, Thái Bình sơn Hoàng Đình, Ngọc Khuê tông Chu Phì và người bản địa Ngẫu Hoa phúc địa Lưu Tông.
Tiểu đạo đồng mắt nhìn dưới chân tòa cầu đá nào đó trong thành, Tí Thánh Trình Nguyên Sơn đang trốn tránh ở kia, hắn tràn đầy chế nhạo, ngáp một cái, tùy ý đung đưa trống bỏi, tiếng trống thứ ba vang lên. Trình Nguyên Sơn không xuất hiện ở đầu tường, bằng với một trận công cốc, không cách nào phi thăng, cũng không có được cơ duyên.
Một đạo quang trụ lộng lẫy đáp xuống, bao phủ lấy Lưu Tông, cả người hắn nháy mắt biến mắt tăm, không lưu lại thứ gì.
Tiểu đạo đồng rõ ràng khá xem trọng Chu Phì, tiết lộ thêm chút thiên cơ, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng tên Trần Bình An kia làm xằng làm bậy ở chỗ này, hắn còn phải nếm mùi đau khổ nhiều."
Vẻ mặt Chu Phì như chợt hiểu. mỉm cười nói: "Cảm ơn." Đạo quang trụ thứ hai rơi xuống nhân gian, thời gian Chu Phì ngưng lại rõ ràng lâu hơn Lưu Tông, thân ảnh mơ hồ mà còn có nhàn tình dật trí vung tay từ biệt Hoàng Đình.
Tiểu đạo đồng mỉm cười nhìn lên đạo cô Thái Bình Sơn đang nhíu mày im lặng: "Có phải rất ưu sầu cho tình cảnh bản thân?”
Hoàng Đình cười lạnh nói: "Ngươi đi về nói cho tổ sư nhà ta không cần tiêu tiền, nhiều nhất mười năm, Tùy Hữu Biên làm không được, nhưng ta làm được. Lúc đó cũng là lúc ta phá cảnh, ta muốn nhục thân phi thăng, trở về Hạo Nhiên thiên hạ.”
Tiểu đạo đồng cười mỉa một cái, mũi chân điểm nhẹ, vác theo hồ lô vàng to tướng, bắt đầu huyền không "phi thăng", không có quang trụ sát người, xiên xiên vẹo vẹo, hệt như chó bơi lên trời...
Hoàng Đình liếc một cái thì không muốn nhìn thêm một lần nào nữa, loại hành vi ấu trĩ này, cũng chỉ đứa trẻ ranh kia mới làm ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận