Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1501 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (5)



Chương 1501 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (5)




Thật ra trong mấy năm nay, Trần Bình An biết rất nhiều chuyện đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như không mang giày rơm mà mang giày thường sẽ thấy không được tự nhiên, thiếu điều không đi được. Tỷ như mặc pháp bào Kim lễ, đầu cài cây trâm ngọc, luôn cảm thấy mình giống như loại vượn đội mũ người mà trong sách nói. Một ví dụ nữa là vì giấc mộng đã từng nói với Lục Đài kia, sẽ mua rất nhiều vật không dùng tới, muốn có một ngày, có một gia đình mới đại nghiệp mới ở quận Long Tuyền.
Trần Bình An vểnh chân lên, khẽ lúc lắc.
Người tí hon hoa sen lén lút từ dưới đất thò đầu dò xét, nhanh như chớp chạy lên bậc thang, cuối cùng trèo lên lưng Trần Bình An ngồi.
Trần Bình An đưa ngón tay dựng thẳng bên miệng, ý bảo không được nói chuyện.
Từ khi Thôi Đông Sơn lần đầu tiên xuất hiện ở thôn trang Thanh Loan quốc, người tí hon hoa sen gần như không lộ diện, đây là do Trần Bình An muốn nó làm vậy, tuy rằng nó không hiểu gì nhưng cũng làm theo.
Người tí hon hoa sen chỉ có một cánh tay đưa tay che miệng cười, ra sức gật đầu.
Trần Bình An lắc lắc chân, tiểu tử kia giống như đang đu dây, nếu như không phải trước sau luôn che miệng, nó đã sớm cười khanh khách thành tiếng.
Vừa nhìn thấy người tí hon hoa sen vui vẻ, tâm trạng Trần Bình An yên bình hơn rất nhiều, những tạp niệm và phiền muộn kia, đều quét sạch không còn.
Trần Bình An nhắm mắt lại, không bao lâu sau, phát hiện mu bàn chân nhẹ hẫng quay đầu mở mắt nhìn lại, tiểu tử kia học hắn nằm vểnh chân.
Sau khi Trần Bình An phát hiện, nó cười đến nheo mắt lại.
Trần Bình An nghiêng người nằm nghiêng, nó cũng có học theo.
Trần Bình An bắt đầu rung đùi đắc ý, nhìn như lẩm bẩm, nhưng không phát ra âm thanh.
Tiểu tử dựa vào hồ lô vẽ tranh, bắt chước Trần Bình An.
Một lớn một nhỏ, kỳ thật cũng không biết mình đang lẩm bẩm cái gì.
Trần Bình An cũng không biết.
Thôi Đông Sơn ở ngay bên ngoài tường tiểu viện, đầu dựa vào vách tường, thân thể giống như một... sườn dốc.
Thôi Đông Sơn biết Trần Bình An, vì sao cố ý để người tí hon hoa sen trốn tránh mình.
Bởi vì trong mắt Trần Bình An, người tí hon hoa sen vô ưu vô phiền, cũng đã là tốt nhất rồi.
Thậm chí hắn cũng không muốn tìm hiểu người tí hon hoa sen, có phải thật sự rất quý hiếm, có phải là giá trị liên thành hay không, có phải là chỗ hữu dụng hay không.
Cho nên Thôi Đông Sơn uất nghẹn đến có chút khó chịu.
Bởi vì hắn ta rất muốn nói cho Trần Bình An biết, tiểu tử kia, thật sự thật sự không đơn giản.
Nhưng Thôi Đông Sơn không biết vì sao, cân nhắc tới cân nhắc lui, tuy rằng biết rõ có nói hay không, ở bên phía Trần Bình An cuối cùng đều sẽ là kết quả giống nhau, nhưng Thôi Đông Sơn cứ nghĩ tới nghĩ lui như vậy, đột nhiên cảm thấy không nói thì không nói, thật ra cũng rất tốt.
Thôi Đông Sơn vừa nghĩ thông suốt điểm này, liền vẻ mặt tươi cười, khôi phục bình thường, đầu óc nhẹ nhàng, đứng thẳng thân thể, lặng yên không một tiếng động phiêu đãng đi về phía trước.
Nếu nhân sinh không vui, đó là vì chưa biết tiên sinh ta.
Thôi Đông Sơn lập tức cực kỳ vui vẻ, bởi vì chỉ cần lấy những lời này đến bên Tiểu Bảo Bình tranh công, nói không chừng sau này có thể bớt đi một lần bị chụp con dấu.
Vì thế Thôi Đông Sơn chạy như bay, đến ngoài cửa sổ học đường, nháy mắt với tiểu cô nương váy đỏ.
Kết quả là bị tiên sinh dạy học giận dữ gầm lên.

Thấm thoát, đã từ hạ vào thu.
Qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, Trần Bình An lấy cần cù bù lại cho tư chất kém cỏi, hai khí phủ mỗi cái đặt một vật bản mệnh linh khí sung mãn.
Trần Bình An tận lực không quá nặng bên này nhẹ bên kia với những chuyện có liên quan tới luyện quyền và luyện khí, nhưng vì bản thân đã thật sự trở thành luyện khí sĩ rồi, gần đây mỗi ngày hắn nhất định phải tốn ít nhất bốn canh giờ để đi hít thở thổ nạp, Trần Bình An càng thấy hiểu rõ hơn với bình cảnh sau này, chắc chắn có một ngày hắn sẽ trở thành võ phu thuần túy thất cảnh, lại bước lên luyện khí sĩ trung ngũ cảnh, lúc đó cần hắn phải đưa ra lựa chọn một lần nữa.
Có hôm Mao Tiểu Đông cười giỡn, nói: “Khi ngươi tu hành ở trong viện của Thôi Đông Sơn, cũng không thấy người tiếc nuối linh khí trong thư viện, thế tại sao lúc đầu ở đỉnh núi Đông Hoa sơn ngươi lại không muốn chiếm thêm một chút linh khí nào, có phải là quá đạo đức giả hay không?”
Trần Bình An đáp: “Sau khi giữ được quy củ lớn thì có thể du di một chút về chuyện nhập gia tùy tục và chuyện thường tình của con người rồi, Thôi Đông Sơn, Tạ Tạ, Lâm Thủ Nhất, ở cái sân nhỏ này có thể mượn cảnh giới của mình hấp thu linh khí, hơn nữa thư viện thừa nhận nó là hành động không sai, như vậy thì ta cũng có thể làm. Đại khái thì nó giống như… Đông Hoa sơn bên ngoài tiểu viện, chính là Hạo Nhiên thiên hạ ở trong tiểu viện này đã biến thành một quốc gia, một mảnh đất, là một tòa tiểu thiên địa. Dưới điều kiện tiên quyết là không bao giờ xuất hiện chuyện nào đó trái với bản tâm, hoặc là lễ nghi nhà Nho, thì chính là ta … được tự do.”
Trần Bình An nói ngập ngừng, bởi vì đôi khi phải suy xét một lát hay dừng lại để suy nghĩ một chút rồi mới tiếp tục mở miệng.
Mao Tiểu Đông gật đầu.
Xem ra lúc đầu khi luyện vật ở đỉnh núi Đông Hoa sơn, những lời dụng tâm lương khổ của mình không tốn công nói.
Mao Tiểu Đông lại hỏi: “Cây to đón gió lớn, đi cao hơn người khác tất sẽ bị người phỉ báng. Ngươi cảm thấy đạo lý ở đâu?”
Trần Bình An đáp: “Ý định ban đầu hẳn là khuyên bảo quân tử phải biết giấu tài để thích ứng với một thế đạo không tốt như vậy, về phần không tốt chỗ nào thì ta nói không được, chỉ cảm thấy nó có chênh lệch rất xa với thế đạo trong suy nghĩ của nhà Nho, về phần tại sao như thế thì càng là nghĩ mãi không rõ. Vả lại, ta cảm thấy câu nói này có chút vấn đề, rất dễ để người khác đi vào con đường lạc lối, vẫn luôn sợ hãi cây mọc thành rừng, không dám đi cao hơn người khác, ngược lại sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy cây cao hơn rừng gió sẽ dập, không dám vượt cao, chính là
chuyện mà mọi người đang làm, nếu tất cả mọi người đang làm, ta làm thì cũng như người bình thường thôi, dù sao pháp không trách chúng (Luật pháp không trách nhiều người: nghĩa là pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm). Chỉ khi nào đuổi theo chuyện này đến cùng, thì dường như mới xuất hiện vướng mắc với cây nhập gia tùy tục mà ta nói, tuy rằng thật ra có thể chia nhỏ, bởi vì khác biệt về giờ giấc địa điểm lẫn con người, sau đó lại phân rõ ranh giới, nhưng cuối cùng thì ta cảm thấy nó vẫn rất tốn sức, hẳn là chưa tìm đến phương pháp căn bản.”
Lần này, Trần Bình An vẫn nói rất ngập ngừng, thế là Trần Bình An nhịn không được sự hiếu kỳ, hỏi: “Cái gọi là lời vàng ngọc được người đời tôn sùng này, không phủ nhận rằng quả thật nó có thể giúp tránh được rất nhiều khốn khổ, giống như ta cũng sẽ thường xuyên lấy ra tự xét lại, nhưng nó thật sự có thể được thánh hiền nhà Nho công nhận là ‘quy củ’ sao?”
Mao Tiểu Đông cười ha ha, nhưng không cho ra đáp án.
Sau đó thì Mao Tiểu Đông chuyển chủ đề: “Ngựa trắng không phải ngựa, ngươi thấy thế nào?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận