Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1218: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm

Chương 1218: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một KiếmChương 1218: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm
Chương 1218: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm (2)
Thực ra đạo lý rất đơn giản, song phương nếu là tương đương, mâu thuẫn lớn như vậy, ai đều có lý lẽ riêng, ngươi tới ta đi, chém giết hoàn toàn dựa vào bản lãnh, âm mưu dương mưu, ai sống ai chết, Trần Bình An đều có thể chấp nhận.
Nhưng mà phụ mẫu Tào Tình Lãng, hai chiếc đầu lâu bị Chu Sï Nha Nhi tiện tay vứt trên mặt đất, máu tươi đầm đìa.
Còn cả tiểu cô nương hiệu thuốc chết trên tay gã người nhà Phương gia kia nữa.
Mặc cho Định Anh, Phương gia các ngươi có ngàn vạn lý do và mượn cớ để thuyết phục chính mình, thuyết phục hai tòa thiên hạ, nhưng mà ba người kia rõ ràng không nên gặp phải kiếp nạn như thé.
Hiện tại, Trần Bình An còn không biết Tề Tĩnh Xuân đã từng uống rượu mạnh trong nhà Lý Hòe, chính miệng nói với Lý Nhị, quyền đánh về hướng kẻ càng mạnh, mới là chân hào kiệt.
Chỉ biết A Lương trước khi phi thăng, đã từng nói qua với bọn họ, bất cứ một cường giả chân chính nào cũng nên lấy tư do của kẻ yếu làm biên giới.
Nhân gian bị hoan ly hợp, ngàn ngàn vạn vạn, đều có phúc duyên trong nỗi khổ, thế gian không có hai mảnh lá tương đồng, không có dòng sông nào tương đồng.
Thật sự có vài đạo lý tương thông với nhau.
Lục Đài ở Phi Ưng bảo nói với phụ nhân đáng thương "bụng mang quỷ thai" kia, nhân gian không thú vị, chi bằng đừng đến.
Trần Bình An suy xét tới suy xét lui, không phải nhân gian không thú vị, mà là có rất nhiều kẻ không thèm nói lý lẽ. Người thiện chịu thiệt, chỉ có thể an ủi chính mình chịu thiệt là phúc, chỉ có thể cảnh cáo bản thân mình đắc tội quân tử đừng đắc tội với tiểu nhân, còn kẻ ác làm ác lại không biết ác, thậm chí là biết ác mà vẫn làm ác.
Trần Bình An ngồi trên ghế dài, trong nhà còn đang tính toán từng chỉ tiết cụ thể, âm thần họ Triệu quen thuộc các thế lực Lão Long thành, vậy nên Ngụy Tiện và Lô Bạch Tượng làm phe phòng thủ, âm thần làm phe tấn công, phe tấn công từ các góc độ bất đồng, "thôi diễn" các phương án Phù gia có thể dùng để nhắm vào hiệu thuốc Khôi Trần, phe phòng thủ Ngụy Tiện và Lô Bạch Tượng thì gặp chiêu phá chiêu.
Dưới mái hiên Chu Liễm lật xem bản tiểu thuyết diễm tình hắn thích thú nhất, quyển sách mua chưa được bao lâu, thế mà bị hắn liên tục lật xem nên đã trở thành một quyển nhàu nát, lúc này ở bên kia hắn đang lẫm bẩm tán thán tác phẩm của lương tâm, tác phẩm của lương tâm a. Thì ra ở trang cuối quyển sách khắc ấn thô ráp kia không ngờ lại có một chuỗi dài danh sách "Giai tác" dành cho "người trong đồng đạo", ngoài ra còn thêm hai ba câu lời bình vẽ rồng thêm mắt, cho nên tối nay lúc lão nhân lần nữa khép sách lại, từ đáy lòng không khỏi cảm khái: "Người tốt một đời bình an a."
Nói tới đây, lão nhân khom còng quay đầu cười nói với Trần Bình An: "Thiếu gia, lão nô mạo phạm, sau này sẽ chú ý."
Trần Bình An cười khoát khoát tay, nhắc nhở: "Chuyện kia ngươi nhớ bảo mật cho ta."
Chu Liễm hồ thẹn nói: "Là lão nô tài sơ học thiên, mấy ngày này lương tâm một mực bắt an, nào dám tiết lộ nửa điểm."
Trần Bình An không đáp lời.
Trước kia ở trên đò ngang Thiên Khuyết Phong, Trần Bình An định gửi một phong thư đến khách sạn Quán Tước tại Đảo Huyền Sơn, sau đó nhờ vị chưởng quỹ kia đưa giúp cho hán tử ôm kiếm, xem có thể đưa tới kiếm khí Trường Thành giao cho Irữ cô nương được không. Chỉ là mỗi lần hạ bút đều khó xử, không biết nên viết như thế nào, do dự mãi, cuối cùng đi tìm Chu Liễm nhờ hướng dẫn. Kết quả không ngờ gã Chu Liễm này vốn tưởng là đứa phong lưu, ai biết đúng thật là loại già đầu háo sắc, một ít kiến nghị đưa ra, hoặc là khiến Trần Bình An nổi cả da gà, hoặc là đầu đầy mò hôi lạnh, đành phải công cốc trở về. Trong viện, Tùy Hữu Biên rút kiếm ra khỏi vỏ, búng tay lên kiếm.
Cô lắng tai nghe tiếng vang leng keng.
Vị nữ tử khó tính nhất trong đám này, giờ đây, lần đầu tiên hiện lên một tia ý cười.
Trần Bình An cười nói: "Tùy Hữu Biên, nhìn ngươi như vậy có phải rất xinh đẹp không, cần gì suốt ngày nghiêm mặt, sau này có cơ hội, ta giới thiệu kiếm tiên cho ngươi làm quen."
Lời tận đáy lòng.
Tùy Hữu Biên thu kiếm vào vỏ, quay đầu qua nhìn Trần Bình An, cười lạnh nói: "Cái đuôi hò ly lộ ra rồi? Sao hả, hay là muốn ta giúp ủ ám chăn mền cho ngươi?"
Trần Bình An ha ha cười nói: "Đừng đừng, ta a, lá gan nhỏ lắm."
Chu Liễm mỉm cười nói: "Nguyện theo phu tử lên thiên thai, nhàn nhã cùng tiên nhân quét hoa roi, thơ hay thơ hay. Thiếu gia, không biết ngươi là phu tử hay là tiên nhân?”
Trần Bình An vừa nghe lời vỗ mông ngựa hạ lưu của lão vương bát Chu Liễm này thì biết sự tình đi đứt rồi, quả nhiên, Tùy Hữu Biên sắc mặt băng lãnh, sát khí đằng đẳng, chắc là trong lòng đang nghĩ nên một kiếm chặt chết ai trước.
Gần như cùng lúc, đáy bàn chân Trần Bình An và Chu Liễm đồng thời bôi mỡ, một người lủi thẳng vào nhà, một người chạy vào hiệu thuốc phía trước.
Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, quay ngược về phòng, Bùi Tiền đã ngủ, đại khái là bởi từ nhỏ quen với sống một mình, có quăng quật thế nào cũng không ai quan tâm, lại thường xuyên nằm đát, không thì cũng là nằm úp sắp trên sư tử đá trước cửa nhà môn hộ giàu có, nên tướng ngủ của nó thật sự rất khó coi, tay chân giang ra, chăn mền làm sao giữ ám được, Tùy Hữu Biên khẽ nhíu mày, nhè nhẹ đi qua, giúp chỉnh tay chân vào trong chăn cho cô bé.
Tùy Hữu Biên châm đèn, ngồi xuống cạnh bàn, lẳng lặng không nói, chỉ có thanh kiếm làm bạn.
Tối nay Trần Bình An trải chiếu ngủ trong cửa hàng thuốc, ngủ không sâu.
Trong sân viện Trịnh Đại Phong thỉnh thoảng lại luyện quyền với bốn người.
Trần Bình An nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng quyền ý chảy xuôi, hoặc nhẹ hoặc nặng, dập dờn trong tâm đầu, như tiếng gõ cửa thùng thục.
Ngõ nhỏ một đêm vô sự.
Phù gia vẫn phải gữ chút mặt mũi, hơn nữa đại chiến sắp tới, dù có người đủ thực lực xông vào ngõ nhỏ, khiêu hắn Trịnh Đại Phong, nhưng làm thế bằng với đánh mặt Phù gia, mà hiện nay mặt mũi Phù gia Lão Long thành gần như bằng với mặt mũi Vân Lâm Khương thị. Nếu không phải như thế, Phù Huèề sẽ không tự thân xuất mã, ước chiến Trịnh Đại Phong trên Đăng Long đài.
Liên quan đến chuyện Phù Huề rốt cục có thể dùng được máy kiện tiên binh là chỉ tiết trong vếu nhất trong cuôc thương nghị đối sách trước đó của mọi người trong nhà chính.
Không nghi ngờ gì con em Phù gia có thể lấy tu vị Kim Đan cảnh sử dụng bán tiên binh vốn rất khó giá ngự, thậm chí có khả năng bị cắn trả, điều này vốn đã là chuyện quái lạ, chẳng qua lâu ngày, người bên ngoài cũng thầm chấp nhận.
Mới sáng sớm Trần Bình An đã tỉnh lại, Trịnh Đại Phong ngồi ở cửa phòng đang ăn cháo, Bùi Tiền ngồi một bên, tiếng trò chuyện khe khẽ, không biết từ lúc nào mà quan hệ hai bên đã tốt như vậy.
Lô Bạch Tượng đánh đàn trong phòng. tiếng đàn mang vận vị như núi cao nước chảy.
Ở trong sân, Ngụy Tiện luyện tập lục bộ tâu thung học trộm được từ Trần Bình An, Tùy Hữu Biên cũng không kém, đang luyện tập kiếm lô lập thung.
So ra Chu Liễm tương đối hiền hậu hơn, bưng tới cho Trần Bình An một chén lớn cháo hoa, nói là để thiếu gia ném thử tay nghè, Trần Bình An ngồi trên ghế dài ăn cháo, trời sáng dần, thần thanh khí sảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận