Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1750 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (6)



Chương 1750 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (6)




Trần Bình An nói với thiếu niên: “Chắc hẳn ngươi đã biết, ta đã đoán ra thân phận của ngươi rồi, mà chắc là ngươi cũng đoán được ta là một người tu hành. Nếu không lúc nãy sao mỗi lần chờ bưng đồ ăn và rượu lên mặt bàn, ngươi cứ cố ý vô tình đi vòng qua ta, đồng thời cố ý không đối mặt với ta. Nếu đã như vậy, ta mời ngươi ăn bữa cơm cũng không phải là chuyện gì to tác. Rượu và đồ ăn đều do ngươi bưng lên, người sợ hãi lo lắng là ta mới đúng, ngươi sợ cái gì.”
Thiếu niên do dự.
Ánh mắt Trần Bình An lướt về phía bàn khách nơi xa kia, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, lão chưởng quỹ đã uống say rồi, khách bàn kia đều chỉ là lão bách tính bình thường, không nghe được những lời ta và ngươi nói đâu.”
Thiếu niên ngồi đối diện Trần Bình An, nhưng không đi lấy đũa.
Trần Bình An gắp một miếng cá chép sông, nghiêng người về phía trước, bỏ vào trong chén cơm trước người thiếu niên, lại gắp một miếng măng khô và thịt cá chép kho tàu, vẫn tiếp tục đặt vào trong chén thiếu niên.
Thiếu niên nhíu chặt đôi mày, nhìn chằm chằm vào vị khách xứ khác quái lạ này.
Lúc này Trần Bình An mới tự gắp cho mình một miếng đồ ăn, và một nhúm cơm, ăn chậm nhai kỹ, sau đó lại hỏi: “Ngươi tính giết mấy người, hán tử cầm muôi nhất định phải chết, lão chưởng quỹ có tuyệt chiêu trộm chó cả đời này không biết đã mua được từ cửa hàng, trộm từ vùng quê bao nhiêu con chó, càng phải chết, vậy còn đứa trẻ đang học vỡ lòng kia ngươi có muốn giết hay không? Những khách quen mặt thường đến cửa hàng thịt chó ăn uống ngươi cũng đã nhớ mặt ít nhiều, có phải đều muốn giết không?”
Thiếu niên đặt hai tay trên đầu gối, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt y lạnh như băng, đè thấp giọng nói, mở miệng giọng khàn khàn: “Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Trần Bình An hỏi ngược lại: “Cản ngươi thì như thế nào, mà không cản ngươi thì như thế nào?”
Thiếu niên trầm giọng nói: “Ngươi dám cản ta, ta sẽ dám giết ngươi!”
Một tay Trần Bình An cầm đũa gắp thức ăn, cười xòe bàn tay nhàn rỗi còn lại, ra hiệu cho thiếu niên dùng bữa trước đi: “Không nhắc đến chút đạo hạnh tầm thường của ngươi có thể giết được ta hay không, không bằng chúng ta ăn đồ ăn trước đi, cơm nước no nê rồi hãy xem xem sinh tử thế nào, cả bàn đồ ăn này dựa theo giá thị trường tính như nào cũng tới bảy tám văn tiền, cửa hàng thịt chó này vốn giá cả phải chăng, nếu đổi thành những tửu lâu náo nhiệt trong quận thành kia chắc là phải đến một lượng năm tiền, giá để sẵn đó, muốn ăn thì ăn, không có tiền thì cút đi.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm đôi mắt của nam nhân trẻ tuổi, sau một lát, bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm, gắp không ít thức ăn, hôm nay thật sự muốn tiêu diệt luôn người tu đạo trước mắt này, tốt xấu gì bản thân cũng phải ăn cho no một bữa!
Thiếu niên bắt đầu ăn, trái lại Trần Bình An đã dừng đũa, chỉ đổ chút rượu cuối cùng trong bầu rượu ra, hai ngón tay bốc lấy hạt lạc còn thừa không nhiều trong đĩa.
Trần Bình An uống hết rượu, đồ nhắm rượu cũng ăn xong rồi, hắn lồng hay tay vào áo, ngồi ở nơi đó.
Thiếu niên lau miệng, đặt chén đũa xuống.
Trần Bình An chầm chậm nói: “Nhìn thấy cửa hàng giết chó, khách nhân ăn thịt thì ngươi muốn giết người, ta có thể hiểu được, nhưng ta không thể tiếp nhận được.”
Thiếu niên cười lạnh không ngừng.
Trần Bình An tiếp tục nói: “Bởi vì ngươi có lý do và đạo lý thậm chí còn vì thế mà trả cái giá lớn bằng cả tính mạng của mình, nếu như ta hi vọng ngươi biết về thế giới này nhiều hơn một chút, ví dụ như bữa cơm ngươi ăn này, nếm thử cá chép sông, ếch và thịt heo, sau đó ngươi bước lên con đường tu hành thì sẽ còn được ăn nhiều sơn hào hải vị hơn nữa, làm một bán tiên trên núi, chỉ cần chưa thân tử đạo tiêu thì ngươi sẽ cứ mãi rượu ngon thịt thơm thế này. Có thể là khách cũng có thể là chủ nhân, dù sao ngoại trừ cả đời không ăn thịt chó thì thịt cá đều không lo, có đúng không?”
Vẻ mặt thiếu niên ngốc ra.
Trần Bình An chầm chậm nói: “Chỉ cần hôm nay ngươi đi bước này, cho dù không có ta cản trở ngươi, thì ngươi cũng sẽ bị tu sĩ tùy quân giám sát toàn thành của Đại Ly truy sát, chắc chắn sẽ chết không bàn cãi. Cho dù ngươi có thành công trốn khỏi quận thành này, sau đó ngươi có thể giết được bao nhiêu người ăn thịt chó nữa, tối nay giết mười người mấy chục người, sau này giết một trăm một ngàn người? Dù sao chết thì chết, ngươi cũng đâu hối hận, đúng hay không?”
Thiếu niên cúi thấp đầu.
Trần Bình An nói: “Ta đã nhìn thấy thì sẽ không để cho ngươi giết người ở đây, có thể ngươi sẽ cảm thấy ta là một người không có đạo lý, ỷ thế hiếp người. Không sao cả, thế đạo này, nói đạo lý là một chuyện rất phức tạp, là một chuyện không có gì vui vẻ. Thật sự thật ra cũng giống như ở trong mắt những cửa tiệm giết chó để lấy thịt, lão chưởng quỹ và con trai hắn, những vị khách không hiểu vì sao lại chết kia cùng với những người cuối cùng còn được sống tiếp, và trong mắt những đứa trẻ không còn khả năng đọc sách, bọn họ đều cảm thấy ngươi không nói đạo lý, quá là vô lý luôn. Chút đạo lý cỏn con này ngươi nên biết trước khi giết người.
Thiếu niên ngẩng đầu.
Dường như người đàn ông thật sự tiếc chút bạc này, thấy mình không ăn thì hắn liền nhấc đũa gắp măng mùa xuân xào thịt, sau khi ăn xong lại gắp một miếng thịt cá chép sông kho tàu, sau đó nói: “Sở dĩ ta làm những điều này, ta muốn nói với ngươi những lời này là bởi vì ta nhìn thấy được sự do dự và giãy dụa trên người ngươi, cũng cảm thấy lão chưởng quỹ và tên đầu bếp tội đáng chết vạn lần kia cũng có mặt là người tốt, phải biết rằng ta đã gặp được rất nhiều người, cho dù là người, so với đám tinh quái vất vả cực khổ muốn trở thành người đắc đạo như ngươi thì bọn họ còn không giống con người, thậm chí bọn họ còn không bằng các ngươi, kém xa nhiều lắm, cho nên ta đồng ý mời ngươi ăn bữa cơm này, đồng thời...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận