Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1248: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1248: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1248: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1248: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (7)
"Trước kia ta mãi không nghĩ ra, về sau nghĩ lại cũng không hiểu rõ lắm, mãi đến lúc bên cạnh mình có thêm một Bùi Tiền, mới hiểu ra được đôi chút."
Văn Thánh lão gia, nói thế đạo chúng ta đang ở luôn phức tạp như vậy, đi rồi đi, cỏ dại rậm rạp, miều hoang chùa đổ. Đi rồi đi, dương liễu lả lướt, hoa đào rực rỡ. Đi rồi đi, vùng khỉ ho cò gáy, màn đêm thâm trầm. Đi rồi đi, quỳnh lâu điện ngọc, tỏa sáng rực rỡ." Trần Bình An uống một ngụm rượu thuốc cuối cùng của đêm nay, trong nháy mắt mặt đỏ lên, Sức rượu thật lớn.
Trần Bình An cực ít tán gẫu những điều này với người ngoài, hôm nay là ngoại lệ.
Bởi vì Trần Bình An cảm thấy Lô Bạch Tượng cũng là đồng đạo, không thể giải thích rõ, chỉ là cảm giác tựa như Diêu lão đầu, còn có thánh nhân Nguyễn Cung, chết sống không muốn thu Trần Bình An hắn làm đồ đệ, kiểu tương tự như vậy.
Trần Bình An cất hồ lô dưỡng kiếm đi, hai tay xoa xoa mặt, sau đó hà một hơi, sương trắng mờ mit. nhe nhàng nói: "Đối với thế giới này, ta luôn muốn nhìn cho thật rõ, thứ nào tốt, thứ nào xấu. Một số người một số chuyện nếu không thể phân rõ trái phải, vậy ta sẽ cố hết sức để nhìn thấy được điểm tốt của bọn họ. Chứ không phải người khác không thích Trần Bình An ta, không xem trọng Trần Bình An ta, thậm chí có tranh chấp với ta thì kẻ đó chắc chắn là sai. Ở Ngẫu Hoa phúc địa các ngươi, có võ học tông sư, gọi là Ma Đao nhân Lưu Tông, nói câu rất thú vị, Đường dưới dòng bàn chân rộng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi, chẳng có vấn đề gì. Ta cảm thấy câu này thật sự không có vấn đề dì. Chỉ là. làm người. sao có khả năng không có người tốt người xấu, ngoài trái phải rõ ràng, sẽ mơ hồ một chút. Đều nói mạng người lớn như trời, cái này coi như trái phải rõ ràng. Ví dụ như kia đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, Đỗ Mậu, chắc chắn đời này hắn từng làm rất nhiều chuyện xấu, ta cũng chắc chắn hắn từng làm việc tốt, thậm chí có khả năng ở Đồng Diệp tông, hắn chính là lão tổ trung hưng hoàn toàn xứng đáng, vô số đệ tử bằng lòng vì hắn mà có những hành động vĩ đại tự nhận là xả thân giữ nghĩa."
Hai tay Lô Bạch Tượng nhẹ nhàng đặt ở trên đầu gối, mỉm cười nói: "Ngươi cho rằng mỗi người đều bằng lòng giống như ngươi, tự mình nếm mùi đau khổ sao? Cả ngày đầu xoay vòng vòng, suy nghĩ rối rắm đúng sai thị phi, tội gì phải thế? Luyện võ, học kiếm, làm thần tiên, rất nhiều người chỉ vì sự thống khoái của mình mà thôi. Nhâm hiệp trượng nghĩa, vì tình bằng hữu, giết cả nhà người không quen, còn được giang hồ coi là cử chỉ hào kiệt, vậy nên tính như thế nào đây? Vì phụ thân, cướp xe tù giết quan binh, một hơi giết người xiên chết tất cả, cuối cùng còn làm quan to, lưu danh sử sách, được coi là hành vi đại hiếu, tính tình hào kiêt. cái này thì nên tính như thế nào? Một người phụ ta, ta sẽ phụ hết người trong thiên hạ, người như vậy, nhiều cỡ nào, có một số người sẽ làm như vậy, có một số người chỉ là không làm được mà thôi, nhưng cũng sẽ nghĩ như vậy." Hai tay Lô Bạch Tượng nhẹ nhàng vỗ đầu gối,"Trên đường đời, có người ở trong hoang vu thấy được một đóa hoa, nhìn thấy rồi sẽ cảm thấy có hy vọng, có một số người không thể thấy được điểm tốt của người khác, không thể thấy được cái đúng của người khác, thì chỉ có thể nhìn thấy cứt khắp nơi, ăn cứt đầy miệng, cảm thấy hương vị còn rất ngon, không thể chịu được khi thấy người khác không ăn cứt. Dù sao... Ăn cứt cũng có thê ăn no."
Trần Bình An không nhịn được phá hỏng bầu không khí hỏi: "Sao ngươi biết?" Trần Bình An vội nói: "Thôi, coi nhưữ ta chưa hỏi."
Lô Bạch Tượng đưa ra một đáp án mà Trần Bình An nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ tới, "Ta từng ăn mà.”
Trần Bình An im lặng.
Lô Bạch Tượng vẻ mặt tự nhiên, cười nói: "Ta với Ngụy Tiện xuất thân xấp xỉ như nhau, thật ra ta còn tệ hơn một chút so với hắn, còn rất nhỏ đã là trẻ mồ côi, những người nơi quê nhà ta lại không được thuần phác cho lắm, năm ấy ta mười bốn tuổi, bị đám trẻ hư quê nhà ném vào hồ phân, còn để lại hai người thủ ở bên cạnh, chỉ cần vừa thò đầu ra, sẽ bị gậy trúc đánh ngụp xuống lại. Không có cách nào cả, cứ như vậy mà ăn đến no bụng. Sau đó, ta mài một cây đao nhọn."
Trần Bình An hỏi: "Mỗi một tên đều bị ngươi đâm chết?"
Lô Bạch Tượng lắc đầu nói: "Không, ta chọn đúng thời cơ, bắt được kẻ đầu tiên, uống đến say khướt, sau khi đâm vào bụng hắn một đao, ta đi mà người như nhũn ra. Sau đó bị ném đến vào trong nhà giam huyện nha. Sau đó sao nhị, không thể ở lại quê nhà được nữa, đi xông pha giang hò, nói là giang hò, thật ra chính là lăn lộn kiếm miếng cơm ăn. Đột nhiên có một ngày, bắt đầu kỳ ngộ liên tục, ăn một gốc cây linh dược ngàn năm gì đó, được bản thần công bí tịch, quen biết rất nhiều hồng nhan tri kỷ. Đại khái là do ta tự ti, nên có chấp niệm, muốn niến mình trở nên như là con em thế gia, trở thành người đọc sách, thích nhất từ 'phong lưu' này, nhưng ta vẫn được coi là thông minh, học cái gì cũng nhanh, suy một ra ba, hơn nữa ta làm cái gì, đều muốn tranh số môt. điểm tốt duy nhất, dù không tranh được, cũng không sao cả, coi như buông bỏ xuống."
Trần Bình An thốn thức: "Ta biết Chu Liễm là xuất thân con em hào phiệt, thật sự cuộc sống xa hoa, Tùy Hữu Biên kém một chút, nhưng cũng là hậu duệ nhà tướng hạng nhất, cơ duyên xảo hợp, mới thành đệ tử đích truyền môn phái lớn nhất Ngẫu Hoa phúc địa năm đó. Rất khó tưởng tượng, ngươi là khai sơn thuỷ tổ của ma giáo Ngẫu Hoa phúc địa."
Lô Bạch Tượng hiểu ý cười nói: "Giang hồ mà, trong năm tháng ta tiếu ngạo vương hầu, người trong võ lâm vô luận chính đạo hắc đạo, đều thích đặt cái tên dễ nghe chút, ta cảm thấy cái này có gì mà hiếm lạ, muốn đặt thì trực tiếp đặt là ma giáo, sau đó làm chuyện so với môn phái chính đạo còn chính phái hơn, mới coi là lợi hại. Đúng rồi, không cần Trần Bình An ngươi nói, ta cũng biết ma giáo sau này là đức hạnh thế nào. Lật nhiều sách sử, sẽ phát hiện lịch sử chính là vòng vèo như vậy, triều đình, giang hò, đều giống nhau, vẽ vòng tròn. Ngẫu nhiên xuất hiện thánh nhân đạo đức, thiên tài võ học, vậy sẽ đi ra ngoài một chút, vẽ vòng lớn hơn một chút, người phía sau tiếp tục vẽ một vòng." Trần Bình An suy nghĩ,"Ngẫu nhiên cũng sẽ rẽ qua rẽ lại, không có giới hạn.”
Lô Bạch Tượng gật đầu nói: "Đó là khung cảnh loạn thế, người như gà chó, mạng như cỏ rác."
Cả hai trầm mặc hài lâu.
Lô Bạch Tượng hỏi: "Đúng rồi, ta rất tò mò, ngươi vì sao chấp nhất trong chuyện đọc sách và phân rõ phải trái?"
"Tự ti."
"Giải thích thế nào?"
"Thiếu cái gì muốn cái đó."
"Ùm2"
"Cha mẹ đều ởi rồi, ta sống một mình, muốn nghe câu mắng cũng khó, muốn được khen một tiếng cũng khó, cho nên ta hy vọng mình sẽ làm mọi chuyện cho thật đúng, không cho hàng xóm láng giềng chọc vào cột sống, mắng ta xong, lại mắng cha mẹ ta. Tiếp đó chính là nghèo rách nhưữ xơ mướp, nghèo đến sợ rồi. Cho nên thích nghe người ta nói đạo lý, cũng thích tiền. Ta không thích thiếu tiền người ta, nhưng cũng không thích người khác nợ ta tiền."
Lô Bạch Tượng nín hồi lâu, mới nói: "Thật sự là... thực tế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận