Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 812: Luyện Quyền Bách Vạn (1)

Chương 812: Luyện Quyền Bách Vạn (1)Chương 812: Luyện Quyền Bách Vạn (1)
Chương 812: Luyện Quyền Bách Vạn (1)
Lúc trước ở trên xe ngựa Phạm Nhị có nhắc nhở Trần Bình An, khách nhân có thể từ Lão Long thành đi hướng Đảo Huyền sơn làm ăn, cảnh giới có cao thấp, xuất thân có tốt xấu, nhưng mà có một điểm chung, chính là những người này đều không dễ chọc, dây mơ rễ má nhiều, ai cũng có thể lôi ra một hai nhân vật thông thiên hoặc là tiên gia hào phiệt. Bởi vì phạm gia ở Quế Hoa Đảo trừ vài toà vật tư cất trong kho nhà mình, rất nhiều khách nhân tài đại khí thô, cũng sẽ mượn dùng Quế Hoa Đảo để tải hàng hóa, nhóm người này, không thiếu bối cảnh cùng tài lực, thậm chí có khả năng so với Phạm gia càng thêm phú khả địch quốc, chỉ là thiếu một chiếc độ thuyền vượt châu nhờ cơ duyên mà có được, cùng với một hàng tuyến thành thục an ổn mà thôi.
Trần Bình An vốn không phải người thích gây chuyện thị phi, cho nên lời nhắc nhở này của Phạm Nhị thuộc loại dệt hoa trên gám.
Lúc này Trần Bình An im lặng đứng ở xa xa, sau khi đợi một vị họa sĩ trung niên ngưng bút giao phó bức hoạ cuộn tròn xong, Trần Bình An mới đi ra phía trước, đi lướt qua cô gái đang vui vẻ phấn chấn tay cầm bức hoạ cuộn tròn, hắn liếc mắt nhìn bức họa quyên trong tay nữ tử Luyện khí sĩ, giống như đúc, không phải cứng nhắc bắt động như kiểu môn thần hoa văn màu mè trên cửa nơi quê nhà, trên bức họa quyển, quần áo cùng tóc đen của cô gái chậm rãi phát phơ, lá trên cây Quế Diệp cũng lay động như gợn sóng, nhưng với nhãn lực của Trần Bình An, phát hiện hình dáng cô gái cùng hình vẽ trên bức họa quyển hơi có khác biệt, giống như được vị họa sĩ kia vẽ cho thêm rạng rỡ vài phần, Trần Bình An tán thưởng không thôi, so với trước đó thủ pháp khắc bia trên côn thuyên, mỗi người mỗi vẻ.
Họa sĩ trung niên nhìn thấy vị thiếu niên bối kiếm này, rung cổ tay, phía sau hắn có một vị quế hoa tiểu nương bưng tiểu án, trên đó có đặt văn phòng tứ bảo.
Họa sĩ cười hỏi: "Công tử cũng muốn vẽ tranh sao? Quế Hoa Đảo bọn ta lần này vượt châu đi xa, trước khi tới Đảo Huyền sơn, dọc theo đường đi sẽ có mười cảnh, mỗi một chỗ đều là cảnh đẹp thế gian độc nhát, trong đó còn có lão quế thụ Chu tổ tông này, chứa tiên quế quang, họa quyển dưới ngòi bút do bọn ta vẽ sẽ có hương khí nhè nhẹ quanh quấn, có thể bảo tồn trăm năm mà không phai màu, hơn nữa tránh được kiến gián hủy hoại. Tuyệt không làm công tử thất vọng." Trần Bình An trước khi nhích người cũng đã thu hồi tám mộc bài quế khách, gật đầu cười nói: "Ta muốn họa ba bức giống nhau, xin hỏi tiên sinh, cần bao nhiêu tiền?" Họa sĩ trung niên sửng sốt một chút, không biết thiếu niên giầy rơm trước mắt, là hào phiệt công tôn chân nhân bát lộ tướng, hay là đệ tử có tiền không rành tình đời, người bình thường nhiều nhất họa một bức, nơi nào sẽ một hơi cần tới ba bức, chẳng qua cũng không ai chê mình kiếm tiền nhiều, họa sĩ mỉm cười nói: "Một bức họa ba mươi đồng Tuyết Hoa tiền, nếu công tử cần ba bức, có thể rẻ hơn chút, chỉ lầy công tử hai mươi lăm đồng."
Vị quế hoa tiểu nương tư sắc xa xa không bằng Kim Túc nơi tiểu viện Khuê Mạch, thản nhiên mà cười, ôn nhu bổ sung một câu,"Công tử nếu có cầm theo đặc thù mộc bài Quế Hoa Đảo, còn có thể được giảm còn bảy phần mười."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ là khách nhân bình thường."
Trần Bình An lấy ra hai mươi lăm đồng Tuyết Hoa tiền, dựa theo yêu cầu của quế hoa tiểu nương, đặt ở trên tiểu án nàng đang bưng là được, họa sĩ Phạm gia cũng không cầm tới tay. Sau đó họa sĩ trung niên để cho Trần Bình An đứng ở dưới tàng cây hoa qué, liên tiếp thay đổi vài vị trí, cuối cùng chọn một địa điểm trong các cảnh tượng tốt nhát, Trần Bình An một mình đứng dưới tàng cây, đối mặt họa sĩ đang nhìn chằm chằm, rõ ràng hơi nghiêm túc, sau khi họa sĩ vẻ mặt ôn hòa động viên vài câu, mới hơi thả lỏng một chút, tứ chỉ không còn cứng ngắc nữa, nhưng mà mặt mũi vẫn hơi đơ, họa sĩ không dám khoa tay múa chân quá nhiều, vốn định cùng lắm thì khi hạ bút mình bỏ nhiều tâm tư một chút.
Vị quế hoa tiểu nương kia không nhịn được cảm thấy buồn cười, khách nhân ngại ngùng như vậy, ở Quế Hoa Đảo nơi thần tiên tụ tập cũng hiếm thấy, từng có một vài nam nữ gan lớn, còn hỏi có thể đứng ở trên cây quế hay không, để cho họa sĩ vẽ một bức đăng cao viễn vọng đồ, các cô gái lại hỏi có thể cầm một nhành quế nhất trong tay hay không, đương nhiên là không được.
Họa sĩ trung niên cầm lấy bút, nhẹ nhàng phát tay áo, tắm giấy Tuyên Thành quý hiếm xuất xứ từ Thanh Loan quốc, từ trên tiểu án hạ xuống, chậm rãi bay vút đến trước người hắn, huyền đình bát động, tựa như được đặt ở phía trên họa án bằng phẳng. Họa sĩ không nóng lòng vẽ trên giấy, mà là bắt đầu lấy cảm xúc, viết chữ nhập mộc tam phân (*), họa người họa vật, cũng họa ra một phần tinh khí thân.
(*) Nhập mộc tam phân. Sâu vào gỗ ba phân. Câu này vốn để hình dung sức bút viết mạnh mẽ. Sau này dùng để tỉ dụ với kiến giải và nghị luận sâu sắc.
Họa sĩ một tay chắp sau, một tay cầm bút, ngóng nhìn vị thiếu niên dưới tàng cây kia, lưng đeo hộp kiếm, hai nắm tay nắm chặt, đặt thẳng hai bên sườn thân thể, đôi mắt sáng ngời, màu da hơi đen, mang một đôi giầy rơm không thông thường, ăn mặc mộc mạc có vẻ nghèo kiết, nhưng mà gọn gàng sạch sẽ, không làm cho người ta cảm thấy lôi thôi chút nào. Chiều cao so với nam tử thanh tráng phía nam thì hơi thấp một chút, có thể ở dãi đất phương bắc Bảo Bình châu sẽ tương đối ra dáng thiếu niên hơn một chút.
Nhưng mà họa sĩ thành thạo họa kỹ kinh ngạc phát hiện bản thân mình thế mà không bắt được cỗ tinh khí thần của thiếu niên trước mắt, không phải nói thiếu niên không có, mà là họa sĩ không thể xác định, luôn cảm thấy mình mặc cho mình vẽ như thế nào, đều rất khó vẽ ra được tới cảnh giới "Mười phần giống", họa sĩ không muốn để lộ cái dốt ra, để tránh vịt chết đã nấu chín lại bay đi, hai mươi lăm mai đồng Tuyết Hoa tiền, hắn có thể rút về năm đồng, cũng không phải là số lượng nhỏ.
Họa sĩ trung niên đành phải gồng mình, làm bộ định liệu trước bắt đầu vẽ tranh.
Bức họa thiếu niên đầu tiên, chỉ có thê nói là giống về phần hình mà thôi, đừng nói hắn là Luyện khí sĩ loại này, cho dù chỉ là họa sĩ cung đình tầm thường nơi vương triều dưới núi đều có thể làm được, bản thân họa sĩ cực kỷ không hài lòng, nhưng mà có nỗi khổ nói không nên lời.
Sau khi vẽ xong, họa sĩ nghỉ ngơi chốc lát, vị thiếu niên kia cũng tháo xuống bầu rượu bên hông, uống hớp rượu, sau khi uống rượu, càng thả lỏng hơn, thiếu niên quay đầu nhìn lục địa phương Bắc một cái, trên mặt có thêm chút ý cười, đại khái là nghĩ tới người hay việc gì đó tốt đẹp, sau khi thu hồi tầm mắt, thiếu niên hai tay ôm ngực, ưỡn ngực, tươi cười sáng lạn.
Họa sĩ trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một màn này, linh quang hiện ra, có rồi.
Vì thế thứ hai bức họa rõ ràng có thêm vài phần linh khí, tâm trạng phức tạp của thiếu niên lang xa quê đi xa ngàn vạn dặm, dưới bút pháp họa sĩ chậm rãi tuôn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận