Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1100: Trấn Hồ Nhi (1)

Chương 1100: Trấn Hồ Nhi (1)Chương 1100: Trấn Hồ Nhi (1)
Chương 1100: Trấn Hồ Nhi (1)
Ngoài ra, hắn còn vẫy tay một cái, thi thể Lý Lễ liền biến mắt không thấy, nhưng Mùng Một và Mười Lăm từ trong đó lao ra, nhanh chóng treo lơ lửng ở hai bên đầu vai Trần Bình An, mũi kiếm chỉ về phía thư sinh.
Thư sinh đối với việc này làm như không thấy, ngắng đầu, hô về phía lầu hai: "Tiểu nha đầu, đừng đọc sách nữa, mau tới xem cha ngươi. ˆ
Bùi Tiền đã sớm không còn sức đọc sách chạy ra khỏi phòng, trước tiên nhìn thư sinh nghèo một cái, sau đó nó cố ý giả ngu, hỏi: "Gì2 Xem cha ngươi?”
Thư sinh chậc chậc nói: "Ai u, còn rất biết chọn quả hồng mềm để bóp nha."
Bùi Tiền nhanh như chớp chạy xuống lầu, bước chân nện cầu thang vang lên 'bộp bộp'.
Ngồi xốm bên cạnh thư sinh áo sam xanh, Bùi Tiền nhìn Trần Bình An, nhỏ giọng hỏi kẻ bên cạnh: "Không phải đã chết rồi đó chứ?"
Thư sinh gật gật đầu,"Tráng niên mất sớm, làm người ta bóp cổ tay thương tiếc nha."
Bùi Tiền nhìn trái nhìn phải, muốn nói lại thôi.
Trần Bình An mở to mắt.
Bùi Tiền quay đầu tức giận nhìn thư sinh,"Ngươi cần gì rủa cha ta chết? Cha ngươi chết thì có!"
Thư sinh vẻ mặt vô tội,"Cha ta đã chết từ lâu rồi, hàng năm tiết thanh minh đều phải đi thăm mộ.”
Trần Bình An tháo hồ lô rượu bên hông xuống, bắt đầu uống ngụm nhỏ rượu mơ, lúc nâng tay, cái tay kia thê thảm đến cực điểm, Bùi Tiền nhìn mà đỗ mồ hôi lạnh, cách nghĩ không khác gì thư sinh bên cạnh, trên đời này còn có người không sợ đau như vậy?
Thư sinh cười hỏi: "Vì Diêu gia, thiếu chút nữa chết ở chỗ này, không sợ sẽ hối hận sao?"
Trần Bình An nói: "Không phải vì Diêu gia."
Thư sinh cười xấu xa nói: "Diêu gia gặp mối họa lớn này, thật ra có một bộ phận nguyên nhân là hồng nhan họa thủy, tin tưởng ngươi rất nhanh thôi sẽ biết, ngay cả ta nam tử si tình tâm như bàn thạch như vậy, cũng thiếu chút đứng núi này trông núi nọ, có thể thấy được vẻ đẹp của vị nữ tử đó."
Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên, một kẻ hai tay chống đao, một kẻ đeo kiếm phía sau, đứng ở bên cạnh Trần Bình An.
Một kẻ hai đồng tiền Cốc Vũ, một kẻ lại chỉ cần một đồng tiền Cốc Vũ.
Bốn người cộng lại một chỗ, vừa vặn dùng hết toàn bộ tiền Cốc Vũ tích tụ của Trần Bình An.
Lão đạo nhân thật sự là xỏ lá.
Thư sinh đột nhiên nghi hoặc hỏi: "Chắc hẳn ngươi không biết là có ta tồn tại mới xem một cuộc chém giết sống chết này như là đá mài võ đạo tu hành chứ?"
Trần Bình An lau vết máu trên mặt, chưa trả lời vấn đề này, mà là cười hỏi: "Ngươi là?"
Thư sinh khoát tay, Không đáng nhắc tới."
Trần Bình An liền không hỏi gì nữa.
Thư sinh quay đầu nhìn Bùi Tiền đang mở to mắt, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của nó, mặt trời mọc Đông hải, trăng treo núi tây, thật đẹp.
Chính là tính tình này, thật sự không được lòng.
Thư sinh nhìn về phía cửa chính bên kia,"Nhân mã của Diêu Trấn cùng một vị hoàng tử điện hạ khác cũng sắp đến rồi."
Cuối cùng hắn cười nói: "Ngươi an tâm dưỡng thương là được, kế tiếp giao cho ta xử lý.”
Trần Bình An giãy giụa đứng dậy, trước tiên chắp tay ôm quyền với thư sinh, đôi tay đó, thư sinh nhìn mà da đầu lại phát tê một trận, Trần Bình An cuối cùng nói với Lô Bạch Tượng: "Cảm tạ, biết sớm như vậy, ngươi nên đi ra đầu tiên."
Lô Bạch Tượng cười nhạt.
Trần Bình An liếc Tùy Hữu Biên, người sau nhìn thẳng hắn, vẻ mặt thản nhiên.
Trần Bình An đi lên lầu hai, Bùi Tiền đi theo sau.
Các tùy tùng trẻ tuổi kia, một đám mặt cắt không còn giọt máu.
Thư sinh nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ, gãi gãi đầu, không nghĩ ra được một nguyên cớ nào, bèn dứt khoát không hao tâm tốn sức nữa.
Hắn vừa nghĩ đến sau tối nay, sẽ không có cách nào ăn ké ở đây nữa, liền có chút căm tức.
Vì thế kế tiếp, một thư sinh ngồi xuống bắt đầu uống rượu giải sầu, một thư sinh bên hông treo ngọc bội đi ra cửa, cửa chính quán trọ đối với hắn mà nói như không tồn tại, một bàn tay của hắn đánh điện hạ kia cho quay cuồng vài vòng trên không, một thư sinh cầm kiếm trực tiếp hóa thành cầu vồng rời đi xa xa, tìm được một hoàng tử điện hạ khác của Đại Tuyền, một cước đạp ngã, giẫm mạnh một tăng lên khuôn mặt đó.
Sau khi âm thần, dương thần của thư sinh đều tự xuất khiếu thần du, trong phạm vi ngàn dặm, chỉ cần là âm vật quỷ mị, cho dù là những dâm từ thần linh kia, đều không tự chủ được phủ phục xuống đất, nơm nớp lo sợ.
Thế gian vạn quỷ, gặp Chung Khôi ta, sẽ phải dập đầu.
Đi đến trước cửa phòng lầu hai, Bùi Tiền đã bước nhanh chạy qua Trần Bình An, dẫn đầu mở cửa, rất lanh chanh. Trần Bình An bước vào trong, Bùi Tiến do dự nên đi theo vào hay không, Trần Bình An đã quay đầu phân phó: "Ngươi đi đòi quán trọ thêm ba gian phòng, bảo Cửu Nương cứ ghi số trước, đồng thời nói một tiếng với Ngụy Tiện, ta sẽ bế quan vài ngày, trong lúc đó ai cũng không gặp, năm người các ngươi, tốt nhất đừng rời khỏi quán trọ quá xa."
Bùi Tiền nhìn Trần Bình An, "Ngươi không sao chứ?"
Trần Bình An dở khóc dở cười, nhìn mình thế này, có giống không sao hay không, thuận miệng nói: "Không chết được." Bùi Tiền thật cần thận đóng cửa phòng lại, nói một câu cuối cùng, 'Có việc cứ gọi ta, ta ở ngay cách vách."
Trần Bình An gật gật đâu.
Hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm lơ lửng ở trong phòng, Trần Bình An trước tiên lầy ra một xáp Địch Trần phù, dán ở các nơi trong phòng, sau đó lấy ra hai bình sứ, trình độ quý giá của chất liệu cách biệt một trời một vực, một bình sứ đỏ là Lục Đài tặng, có thể xương trắng sinh thịt, trong cuộc chiến nơi núi rừng ngoài Phi Ưng bảo, Trần Bình An đã từng tự mình lính giáo diệu dụng của bình đan dược này, một bình khác là thuốc bí mật chỉ cửa hàng Dương gia có, cho dù ngươi đau đớn tới đâu nữa, cũng có thể ngăn được, hai lần ra ngoài du lịch, gặp phải nhiều sơn thuỷ thần quái cùng si mị võng lượng như vậy, Trần Bình An đều chưa có cơ hội dùng đến, chưa từng nghĩ phải lấy ra dùng ở trần nhỏ biên thuỷ nơi đây.
Trần Bình An cởi pháp bào Kim Lễ bị hao tổn nghiêm trọng trên người ra, dính theo rất nhiều máu thịt gân cốt, Trần Bình An đau tới mức đầu đầy mò hôi lạnh, ngồi ở bên cạnh bàn, đưa tay run rây mở ra bình sứ trắng thuần của cửa hàng thuốc Dương gia, đỗ ra một hạt đan dược đen xì, ném vào trong miệng cố nuốt xuống, còn tháo xuống hồ lô rượu dốc một ngụm rượu mơ, sau đó mới bắt đầu bôi thuốc mỡ đặc sệt trong bình sứ màu son, hai tay, cánh tay, đầu vai, lại là một đợt tra tắn. Sự cường đại của tên hoạn quan mãng phục Đại Tuyền kia vượt ngoài dự kiến của Trần Bình An quá nhiều, vì ứng phó lần sóng gió này, Trần Bình An đã rất cần thận, trừ võ điên Chu Liễm, còn liên tiếp mời ra hai người còn lại trong bức họa cuộn tròn, Tùy Hữu Biên và Lô Bạch Tượng. Nhưng không ngờ vương triều Đại Tuyền thủ cung hòe Lý Lễ lại bất hợp lý đến thế, ngoài cảnh giới luyện khí sĩ, cơ thể hắn đủ đề so sánh một vị võ phu thuần túy lục cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận