Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1517 - Sơn Thủy Như Trước (1)



Chương 1517 - Sơn Thủy Như Trước (1)




Rời khỏi biên cảnh Đại Tùy, Trần Bình An liền thay giày cỏ, Bùi Tiền nhìn thấy liền cảm giác thú vị, sau đó Trần Bình An cũng làm cho nàng một đôi, cục than đen không cười nổi, giày cỏ rắn chắc, kì thật lên núi xuống nước đáng tin cậy hơn giày thường, nhưng lại cọ xát chân quá nhiều, cũng may Trần Bình An cũng không bắt buộc Bùi Tiền luôn mang. Lúc Bùi Tiền lấy châm chọc vào vết bọt nước sưng lên ở chân, Chu Liễm liền châm chọc ở bên cạnh, một cặp già trẻ này, mỗi ngày có thói quen đấu võ mồm.
Trần Bình An lúc ấy ngồi bên cạnh dòng nước, cởi giày cỏ, cho chân ngâm nước, suy nghĩ đã đi về phương xa.
Chưa đến mức lâu không trở về quê, lúc gần về tới lại thấy hồi hộp lo lắng, nhưng mà so với lần đầu tiên du lịch về quê, thì trong lòng vẫn có nhiều mong nhớ hơn, tổ trạch ngõ Nê Bình, trúc lâu Lạc Phách Sơn, việc mua núi Ngụy Bách nói, việc làm ăn của hai cửa hàng trong ngõ hẻm Kỵ Long, những Bồ tát đất ở mộ thần tiên, tu sửa thiên quan thần tượng, nhiều vô số kể, rất nhiều thứ trước kia Trần Bình An chưa từng để ý. Về phần về tới Long Tuyền quận, từ sau lúc đó, đi tới Thư Giản hồ gặp Cố Xán, lại đi Thải Y quốc thăm viếng cặp vợ chồng cùng lão ma ma nấu ăn cực ngon, còn có lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu của Sơ Thủy quốc cũng phải ghé thăm, còn thiếu nợ lão tiền bối một nồi lẩu, Trần Bình An cũng muốn khoe khoang với ông lão, cô nàng mình thích cũng thích mình, không đáng sợ giống như Tống lão tiền bối nói.
Thôi Đông Sơn, Lục Đài, thậm chí là Liễu Thanh Sơn của Sư Tử viên, trên người bọn họ có phong thái thơ văn của người đọc sách, Trần Bình An tự nhiên vô cùng hướng tới, nhưng còn chưa đủ để Trần Bình An dựa sát vào riêng một bên nào.
Cái này gọi là có niềm vui mới nhưng không bỏ qua cái cũ, cho nên gia sản sẽ càng nhiều hơn.
Trần Bình An cảm thấy đó là một thói quen tốt, có thể gọi nó là năng khiếu, là mấy “sở trường hay ho” có thể giúp Trần Bình An đạt được đắc ý nho nhỏ.
Trần Bình An đột nhiên quay đầu nói với Bùi Tiền: "Về sau ngươi và đám người Lý Hòe cùng đi giang hồ, không cần quá câu nệ, cũng không cần học theo ta."
Bùi Tiền ngượng ngùng nói: "Nhưng ta lại muốn học sư phụ, nhưng mà muốn học cũng không học được."
Chu Liễm cười nói: "Bùi Tiền à, về sau ta biên soạn một bộ bảo điển nịnh nọt người khác, nhất định sẽ bán rất chạy trên giang hồ, đến lúc đó kiếm được bạc phải chia đều với ngươi mới được."
Bùi Tiền nghiêm trang nói: "Không cho phép đổi ý, hai ta chia đôi tiền!"
Chu Liễm đưa tay chỉ vào Bùi Tiền, "Ngươi đúng là, cả đời này trong mắt chỉ có tiền, không nghĩ được gì khác."
Bùi Tiền học theo Lý Hòe, rung đùi đắc ý nói: "Không nghe, không nghe con rùa niệm kinh."
Trần Bình An hiểu ý cười, "Nghe Lý Hòe nói các ngươi quyết định về sau sẽ cùng đi đào bảo vật ở bốn phía?"
Chu Liễm trêu ghẹo nói: "Ái chà chà, vậy chẳng phải là thần tiên hiệp lữ sao, nhỏ tuổi như vậy đã quyết định ở chung cả đời rồi?"
Bùi Tiền cả giận nói: "Ta và Lý Hòe là bằng hữu giang hồ hợp ý nhau, sao qua miệng ngươi lại thành tình yêu, lão đầu bếp ngươi đừng có nói những lời thô tục vô liêm sỉ như vậy!"
Sau đó Bùi Tiền lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói với Trần Bình An: "Sư phụ, người không cần lo lắng tương lai ta sẽ bỏ quên người , ta không phải mấy cô gái trong sách nhìn thấy nam nhân thì ngất đi. Ta đã nói với Lý Hòe, sau khi ta và hắn lấy được bảo bố thì sẽ chia đều, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ đưa hết phần của ta cho sư phụ."
Trần Bình An cười trừ.
Sau đó đoàn người thuận thuận lợi đi tới tòa quận thành Hoàng Đình quốc, ở bên ngự giang, lúc ấy Trần Bình An và Thôi Đông Sơn kết bạn mà đi đến tận đây, gặp mấy vị kiếm tu ngự kiếm ngang qua phố, gà bay chó sủa, lúc ấy Trần Bình An cũng không ngăn trở, với thực lực bản thân ngay lúc đó, không quản được, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Cũng giống như câu nói kia, miếu nhỏ gió lớn.
Chưa cần nói tới Đại Ly phía nam, trong biên giới Đại Tùy quốc, còn có kinh thành Thanh Loan quốc, hình như Luyện khí sĩ cũng không dám hoành hành bá đạo như thế.
Nhưng mà những quận thành lớn thuộc tiểu quốc này, các dòng họ tiên sư cùng dã tu trong núi đều rất phóng túng, ngay cả dân chúng bị gây tai họa cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Bởi vì không ai giúp họ đòi công bằng. Triều đình không muốn quản, cố hết sức không quan tâm, quan phủ địa phương thì không dám quản, dù có một số người hiệp nghĩa phẫn nộ bất bình, cũng là có lòng mà vô lực.
Chính ở tòa quận thành này, ở Tàng thư lâu của Chi Lan Tào thị, Thôi Đông Sơn đã thu phục nữ đồng váy hồng có chân thân là hỏa mãng xà do văn khí thư lâu nuôi dưỡng mà thành, tiểu đồng áo xanh dựa hơi ngự giang Thủy Thần mà tác oai tác quái.
Nữ đồng váy hồng, thuộc loại văn chương nổi tiếng thế gian, thi từ khúc phú ai cũng thích, nuôi dưỡng mà thành "Văn linh", về phần tiểu đồng áo xanh, dựa theo cách nói của Ngụy Bách ở trong thư, hình như có chút nguồn gốc sâu xa với Lục Trầm, thế cho nên vị chưởng giáo đạo gia hôm nay phụ trách tọa trấn Bạch ngọc kinh muốn dẫn theo tiểu đồng áo xanh cùng đi về phía Thanh Minh thiên hạ, chỉ là tiểu đồng áo xanh vẫn chưa đáp ứng, Lục Trầm liền để lại hạt giống kim liên, đồng thời yêu cầu trong tương lai Trần Bình An phải ở Bắc Câu Lô châu, giúp tiểu đồng áo xanh này từ thủy xà đi qua sông mà hóa thành rồng.
Trần Bình An không cảm thấy chuyện này có gì khác thường, thậm chí cũng không hoài nghi.
Quận thành vẫn náo nhiệt như trước, tựa như việc đổi thượng quốc tiến cống từ Cao thị Đại Tùy biến thành Tống thị Đại Ly, đối với dân chúng Hoàng Đình quốc mà nói, cũng không có nhiều cảm xúc, vẫn thảnh thơi như xưa.
Nhưng nghe nói lúc ấy thiết kỵ Đại Ly nam chinh, một mũi quân kỵ binh xông về phía nam dọc theo biên cảnh Đại Tùy cùng Hoàng Đình quốc.
Không thể nói là không xâm phạm chút nào, nhưng mà vẫn không gây nên gợn sóng quá lớn ở Hoàng Đình quốc.
Đoạn đường này xâm nhập nội địa Hoàng Đình quốc, thật ra thường xuyên có thể nghe được trên phố phường đều nghị luận, đối với thiết kỵ Đại Ly đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế mà xuất hiện một niềm tự hào là con dân Đại Ly, ban đầu từ hoài nghi lựa chọn của hoàng đế Hoàng Đình quốc, hiện nay đã biến thành tràn ngập tán thưởng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận