Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1064: Người Trong Tranh (2)

Chương 1064: Người Trong Tranh (2)Chương 1064: Người Trong Tranh (2)
Chương 1064: Người Trong Tranh (2)
Bốn cuộn tranh này, chỉ ăn tiền Cốc Vũ? Vấn đề ở chỗ người trong bức họa cuộn tròn này, muốn ai trong số bọn họ đi ra, ăn hết bao nhiêu đồng tiền Cốc Vũ? Còn nữa, cái gọi là trung thành và tận tâm còn chờ thương thảo. Lui một vạn bước để nói, Trần Bình An một võ phu thuần túy, ngay cả pháp bào kim lễ cùng Si Tâm, Đình Tuyết, cũng bị hắn coi là vật ngoài thân.
Vừa lúc lần này ở Ngẫu Hoa phúc địa bị lão đạo nhân mang theo du lịch thiên hạ, Trần Bình An hiểu biết nhiều hơn đối với thế sự nhân tình, vô hình trung đối với "thiên hạ đại thế" của Bảo Bình châu, cùng với tình cảnh, địa vị của Ly Châu động thiên ở bản đồ Đại Ly, đều bắt đầu nhìn bằng một loại ánh mắt khác, đối với chuyện "vật ngoài thân", cách nghĩ không cực đoan như vậy nữa, bằng không dựa theo tính tình trước kia, bốn bức tranh này đều có khả năng bị Trần Bình An trực tiếp bán ởi với giá trên trời.
Bùi Tiền vươn cổ nhìn bức tranh Tùy Hữu Biên, nhỏ giọng nói: "Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp."
Trần Bình An không để ý tới, nhẹ nhàng thu hồi bốn cuốn tranh, chưa ở trước mặt Bùi Tiền thu vào trong vật phương thốn, tạm thời đặt ở bên chân, trong lòng cảm khái, bốn vị tổ tông này, quá khó nuôi. Nơi nào tết như Mùng Một và Mười Lăm, có hồ lô dưỡng kiếm, đừng nói là tiền Cốc Vũ, sống nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, nhiều lần kề vai chiến đấu, một đồng tiền Tuyết Hoa cũng chưa tiêu, luyện kiếm, dưỡng kiếm, đều không cần Trần Bình An tốn tâm tư.
Thật ra Trần Bình An có được một khối Trảm Long Đài, là đá mài luyện dưỡng phi kiếm tốt nhất thế gian, chỉ là Trần Bình An nào nỡ để khối Trảm Long Đài khắc "Thiên Chân" "Trữ Diêu” kia bị hao hụt đi chút nào, cũng may Mùng Một Mười Lăm đối với việc này chưa bao giờ mè nheo với Trần Bình An, nhưng tính ngày sau quay về quận Long Tuyền, vẫn là tranh thủ mua một khối Trảm Long Đài nho nhỏ nơi thánh nhân Nguyễn Cung, chung quy không thể bạc đãi chúng nó.
Khoản chỉ tiêu này, Trần Bình An sẽ không tiết kiệm, cho dù có thể đến lúc đó sẽ không còn là tiền Cốc Vũ, mà là phải dùng tới đồng tiền kim tinh.
Trần Bình An nhìn nó.
Bùi Tiền cũng nhìn hắn, thấp thỏm lo âu. sơ hắn đap mình một cước xuống xe ngựa, không quen thuộc với mọi thứ, nó chắc chắn sẽ bị người ta ức hiếp đến chết? Ở kinh sư Nam Uyển quốc, tốt xấu gì nó cũng quen thuộc, đồ của nhà nào có thế trộm, đứa nhỏ nhà ai có thể cướp, ai không thể trêu chọc, ai cần lấy lòng, trong lòng nó đều có tính toán nhỏ nhặt, đến bên này, sắp bước vào mùa đông tới nơi, một trận tuyết lớn rằm rằm nện xuống, nó không chết đói cũng sẽ chết lạnh, nó từng tận mắt thấy bộ dáng chết đông của rất nhiều ăn mày già ăn mày trẻ không thể sống qua những ngày trời tuyết, rất xấu XÍ. Bùi Tiền biết Trần Bình An không thích mình.
Giống như nó biết Trần Bình An rất thích Tào Tình Lãng.
Nó cũng không cần hắn thích mình, chỉ cần hắn bao ăn bao uống là được, tốt nhất có thể tặng nó một đống bạc to, về phần thích hay không, đáng giá máy đồng?
Xa phu là người đi tuyến đường này đã lâu, quen thuộc đường xá, Trần Bình An và Bùi Tiền đêm ngủ ở một tòa dịch quán, bản thân xa phu ngủ ở trong thùng xe cho qua một đêm. Trần Bình An đặt hai gian phòng cấp thấp nhát, Bùi Tiền ở cách vách. Trần Bình An mua của dịch quán một ít đồ ăn, đựng ở trong hành lý, để trong túi đeo chéo, lại bỏ vào một ít sách bình thường, nếu không đi ra ngoài mà hai tay trống trơn, quá thu hút sự chú ý của người khác.
Cho Bùi Tiền một phần thức ăn, Trần Bình An đi tới phòng của mình, tháo đao kiếm xuống, điểm hỏa ngọn đèn trên bàn, lấy ra đao khắc cùng một tắm thẻ tre xanh biếc, bắt đầu dùng chữ cực nhỏ để ghi lại những hiểu biết về chuyến đi Ngẫu Hoa phúc địa lần này.
Tiếng đập cửa vang lên, Trần Bình An đi tới mở cửa, Bùi Tiền đứng ở ngoài cửa, rụt rè nói: "Tối om, ta hơi sợ."
Trần Bình An cảm thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ ngươi một kẻ to gan đến mức dám trèo lên trên lưng sư tử ở cửa nhà người giàu có để ngủ, vậy mà khi ở trong phòng, ngược lại sẽ cảm thấy sợ?
Nhưng Trần Bình An vẫn để nó vào phòng, nó ngoan ngoãn đóng cửa, Trần Bình An ra hiệu cho nó ngồi đối diện bàn, chậm rãi nói: "Nơi này tên là Đồng Diệp châu, là một nơi rất lớn, chúng ta cần đi Bảo Bình châu, quê nhà của ta ngay tại phương bắc Bảo Bình châu, từ ngày mai trở đi ngươi bắt đầu học nhã ngôn Bảo Bình châu và quan thoại Đại Ly quê nhà ta.”
Bùi Tiền cười rạng rỡ, gật mạnh đầu: "Được!"
Không phải nó muốn học nhã ngôn quan thoại cái rắm chó gì, mà là ngụ ý của gã trước mắt này, rõ ràng là muốn mang nó đi tới quê nhà của hắn, vậy chẳng phải nghĩa là dọc theo đường đi mình có thể ăn uống ké, cơm áo không lo?
Nhưng những lời nói sau đó của Trần Bình An, như nước lạnh dội vào đầu, khiến sắc mặt tiều cô nương gây gò lúc sáng lúc tối, tràn đầy oán thầm. Trần Bình An cầm đao khắc, tiếp tục khắc chữ ở trên thẻ tre núi Thanh Thần Nguy Bách tăng cho, cúi đầu, khắc từng nét một, khắc cần thận tỉ mỉ, đồng thời nói với Bùi Tiền: "Bắt đầu từ ngày mai, trừ dạy ngươi nhã ngôn và quan thoại, ta còn có thể dạy cho ngươi biết chữ, nếu ta thấy ngươi học tốt, có thể ăn no mỗi bữa, học không tốt, thì ăn ít đi."
Nó vẻ mặt đau khổ,"Ta rất dốt."
Trần Bình An ồ một tiếng, "Vậy ta lại có thê tiết kiệm tiền."
Bùi Tiền liếc trộm Trần Bình An, thấy hắn không giống như đang nói giỡn, nó lập tức cười nói: "Ta sẽ cố gắng học."
Nói tới đây, nó cúi gục xuống bàn, nhỏ giọng hỏi: "Có thể mua cho ta vài bộ quần áo không?”
Trần Bình An cũng không ngắng đầu lên,"Đợi tới khi trời lạnh, sẽ thêm cho ngươi một bộ quần áo dày chút."
Nó nỉ non: "Trời vào thu rồi đó, thời tiết đã rất lạnh, hơn nữa ngươi xem xem, giày ta cũng thủng rồi, thật đó, không lừa ngươi. Nếu ta không cần thận sinh bệnh, ngươi còn phải chăm sóc cho ta, rất phiền toái..."
Nói tới đây, nó nhắc chân lên, giày quả thật đã rách, quả nhiên lộ ra ngón chân đen sì. Trần Bình An buông đao khắc, lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi những mảnh trúc vụn nhỏ bé không thể nhận ra,"Trở về đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm."
Bùi Tiền không nói gì nữa, yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng, sau khi trở lại phòng cách vách, đóng cửa lại, lập tức cười rạng rỡ hẳn lên, lập tức đanh mặt, không cho mình cười ra tiếng, nhào vào trên đệm, vui vẻ quay cuồng một phen, cuối cùng nhìn về phía trần nhà, sau khi đá rơi xuống giày rách trên chân, nhớ tới bộ dáng đó của Trần Bình An, học hắn mặc niệm một câu "Trở về đi ngủ", nó không dám nói thành tiếng, sau đó làm mặt quỷ.
Trước khi ngủ, nó nhảy xuống giường, đi điểm hỏa ngọn đèn trên bàn, lúc này mới ngủ một giấc tới lúc trời sáng.
Không đốt đèn thì uỗng quá.
Kẻ có tiền nên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận