Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1221: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm

Chương 1221: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một KiếmChương 1221: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm
Chương 1221: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm (S)
Khóe miệng cô khẽ cười, lại che lắp được vẻ nóng rực trong mắt: "Cho ta viên yêu đan kia, ta có thể nuốt trôi thủy vận ba mặt nước biển Lão Long thành, chỉ cần chọn thời giờ thích hợp, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả. Thế nào, lấy ra, ta có thể có một nửa cơ hội giữ mạng cho Trịnh Đại Phong, dù sao cái mạng rách này sớm muộn rồi cũng mát, ta cứu hắn một lần, không sao cả."
Trần Bình An cười hỏi: "Dám hỏi Phạm tiểu thư, trung luyện và tiểu luyện thì thế nào?"
Phạm Tuấn Mậu nhướng mày lên: "Tiểu luyện không khó, đem đi ngâm rượu uống là thích hợp nhất. Hiệu quả thế nào, ai uống nấy biết!"
Trần Bình An cười gật đầu: "Được, vậy ta cầm đi "Trung luyện" là được, cảm ơn Phạm tiều thư nhắc nhở."
Phạm Tuấn Mậu đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén.
Trịnh Đại Phong cũng đứng dậy, trầm giọng nói: "Phạm Tuấn Mậu! Ngươi đừng quên, nơi này của ta còn có một âm thàn! Ngươi dám động tay, ta dám khiến cảnh giới ngươi trì trệ ít nhất trăm năm!"
Đứng ở đoạn ngõ nhỏ đối diện cửa lớn hiệu thuốc, Phạm Tuấn Mậu nhìn chằm chằm Trần Bình An.
Sau cùng, Phạm Tuấn Mậu giậm mạnh chân, tuốt đất mà lên, lướt vào biển mây, buồn bực hết sức, kêu hét vung tay vung vẫy chụp lấy từng đóa mây, va chạm vào nhanh thành vụn phán.
Giằng co nửa ngày, cô ngả ngữa người ra sau, nằm trên biển mây, lâm bắm: "Dùng làm tiều luyện ngâm rượu uống, đời này sẽ không sâu a."
Lau nước miếng nơi khóe môi, lại bắt đầu lăn lộn trên biên mây.
Ngõ nhỏ bên kia, Trịnh Đại Phong lau mò hôi trán, liếc mắt Trần Bình An vẫn đang bát động như núi: "Lá gan ngươi lớn thật!”
Trần Bình An sắc mặt không thay đổi: "Ngươi nhìn nhìn sau lưng ta?"
Trịnh Đại Phong bước qua bậc cửa nhìn một cái, quả nhiên lưng Trần Bình An cũng đẫm mồ hôi...
Trịnh Đại Phong cười ngồi xuống trên bậc cửa, cảm khái nói: "Không ngờ thiếu niên đen nhẻm năm đó ngưỡng mộ nhìn phong quang ngoài cửa sẽ biến thành bộ dáng hôm nay."
Trần Bình An tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm, nhấp một ngụm rượu nhỏ: "Chính ta đều không ngờ được."
Trầm mặc trong khoảnh khắc.
Trần Bình An quay đầu qua, cười hỏi: "Là chuyển biến tốt hay là xấu?"
Trịnh Đại Phong suy nghĩ một chút: "Hẳn là đều không tệ."
Sau đó Trịnh Đại Phong tự cho mình một bạt tai: "Trịnh Đại Phong ngươi chẳng qua mới ở chung một ngày với Bùi Tiền Chu Liễm mà đã học theo thói vỗ mông ngựa rồi?" Đứng dậy, Trịnh Đại Phong miệng lắm bẩm đi về sân viện phía sau hiệu thuốc, gọi bốn người bắt đầu so chiêu, lần này bốn người trong tranh đều cảm giác được áp lực trầm trọng Trịnh Đại Phong mang đến, không giống như luyện quyền, ngược lại có phần giống như đang lấy bốn người bọn họ ra luyện tay.
Phạm Nhị cười chạy ra cửa hàng, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An: "Đồ đặt hết ở trong phòng.”
Trần Bình An ừ một tiếng: "Chắc ta sẽ không luyện ché vật bản mạng, chẳng qua sẽ luyện hóa một thứ nho nhỏ khác. Ngươi đi về sớm chút, nơi này không phải chỗ nên ở lâu, đừng gây thêm chuyện cho gia tộc.
Phạm Nhị cũng không dây dưa dài dòng: "Sau này ta lại tìm cơ hội tới hiệu thuốc."
Trần Bình An đứng dậy, tiễn Phạm Nhị đến góc rẽ đường phố, bên kia sớm có xe ngựa chờ đợi, phu xe chính là vị lão kiếm tu Kim Đan ở đò ngang Quế Hoa đảo khi trước, tên Mã Trí, bản mạng phi kiếm là Lương Ám.
Kiếm tu tu hành, Luyện Khí sĩ một giáp lão động phủ, động phủ trăm năm kiếm tu còn thiếu niên. Khi xưa vị lão kiếm tu Mã Trí này có lần hiếm hoi tâm sự than thở với Trần Bình An, nói nếu Phạm gia nguyện ý lấy ra một nửa gia sản, kiệt tận toàn lực cung phụng hắn, thì vị kiếm tu Kim Đan này rất có thể chen thân Nguyên Anh cảnh.
Trần Bình An không đi ra ngõ nhỏ, cười lên vung tay chào hỏi lão kiếm tu, Mã Trí cũng cười gật đầu.
Đêm hôm đó Trần Bình An nằm trên nóc nhà, trong tay cầm ngọc bài mà thỉnh thoảng hắn vẫn lấy ra xem, thẫn thờ nhìn, dưới ánh trăng, óng ánh trong sáng.
Hiên tai tiền thần tiên của Trần Bình An đã không nhiều, nhưng gia sản lại không coi là quá ít, mà ngọc bài này chính là một trong những của cải lớn nhất của Trần Bình An, trước khi lần đầu tiên xuất môn đi Đại Tùy hắn đã có.
Hắn không đi luyện chế Thủy tự ấn nữa.
Trên con đường nhân sinh, có chút chướng ngại biết rõ là nguy hiểm, dán thân vượt hiểm cũng là chuyện đúng đắn, nhưng có những mê hoặc lại phải nghe theo câu cách ngôn người ta thường hay nói, mệnh chỉ được tám xích thì chớ cầu một trượng.
Trần Bình An đăt ngoc bài lên trên người, hai tay nhè nhẹ che lấy, nhắm mắt lại.
Si Tâm kiếm đã đưa cho Tùy Hữu Biên, song dù không có Tùy Hữu Biên, đối với Trần Bình An mà nói, thanh kiếm kia vẫn xa xa không đủ, đáng tiếc thanh kiếm Trường Khí đã lưu lại ở Ngẫu Hoa phúc địa, bằng không có thể dùng tới nghênh địch.
Nếu có người cho ta mượn một thanh kiếm thì tốt rồi.
Nhưng dưới gầm trời nào có chuyện mỹ diệu như thế.
Mãi đến trước ngày tiết khí đại hàn, hiệu thuốc Khôi Trần vẫn vắng tanh như cũ, chẳng có một vị khác nào.
Nhưng khách nhân không có, lại có một chiếc đò ngang hiện rõ vẻ trống vắng dừng ở hòn đảo bến đò lẻ loi trên biển.
Thành chủ Lão Long thành Phù Huè, giáo tập ma ma kiếm tu Nguyên Anh của Vân Lâm Khương thị, còn cả đệ tử đích truyền Đồng Diệp Tông Đỗ Nghiễm, ba người không ngờ lại đang đứng sóng vai nhau, chờ đợi người trên đò ngang kia đi xuống.
Cuối cùng, chỉ có một vị lão giả không có gì đặc biệt bước xuống đò ngang.
Nếu ba người khi đó đuổi giết đại yêu Phù Kê tông có mặt ở đây thì hẳn sẽ nhận ra thân phận người này.
Vị tổ tông trung hưng họ Đỗ của Đồng Diệp Tông
Lão nhân y sam mộc mạc chậm rãi xuống đò, thấy chúng nhân trên bến thì hòa khí chào hỏi, nói mấy câu hàn huyên khách sáo, không chút khí diễm thô bạo của người mà Khương Thượng Chân vẫn kêu bằng "lão biến thái Đồng Diệp Tông".
Nhưng khi lão nhân nhìn về phía Lão Long thành, vừa mở miệng nói chính sự, lập tức khiến chúng nhân cảm thấy sức ép núi cao áp đỉnh: "Là một tên võ phu cửu cảnh?" Phù Huề cười khổ nói: "Đúng vậy."
Lão nhân giơ ra ngón tay cái, lau khóe miệng: “Đại Ly vương triều thụ ý, Phù gia Lão Long thành các ngươi đưa cho Đồng Diệp chúng ta bốn chiếc đò ngang phục vụ tuyến Đảo Huyền Sơn, lễ không nhẹ."
Tiết đại hàn, chim bay vội vã.
Bên bờ Đăng long đài, tiếng gió rít như tiếng phụ nhân hung tợn quát tháo không ngót.
Trong Lão Long thành, mấy chiếc xe ngựa dừng ở góc rễ đường phố cạnh hiệu thuốc Khôi Trần. Phù gia hạ lệnh một tiếng, toàn thành giới nghiêm, chẳng những không cho phép dã tu sơn trạch, bách tính thế tục đi ra quan chiến ở Đăng Long đài ngoài thành, còn nghiêm cắm bát cứ người nào trong thành trừ sáu dòng họ lớn kết bạn lên phố. Đương nhiên một ít con em đại tộc tay mắt thông thiên, có thể cùng sáu họ lớn mượn một khối lệnh bài gia tộc, treo móc nơi eo, sẽ có thể tự do đi lại ngoài Đăng Long đài và nội thành. Trong Lão Long thành tự nhiên có rất nhiều oán ngôn, nhưng mà e ngại uy thế lăng nhân của Phù gia hiện tại, Phù gia lại sơm sớm đánh tiếng trước cùng người nói chuyên chủ yếu của các gia tộc, thế nên không có ồn ào gì quá lớn, tong Lão Long thành thỉnh thoảng cũng có ma sát, nhưng đều bị nhanh chóng đè xuống, như là từng đóa hoa sóng, bùng lên một lúc rồi cũng thôi. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận