Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1425 - Ở Thư Viện (2)



Chương 1425 - Ở Thư Viện (2)




Trong lòng Thôi Đông Sơn như là có một hồ sâu u ám to lớn, lại không phải loại nước lặng im im kia, lờ mờ, có một cái gọi là giao long Bùi Tiền từ trên sách, trên tranh nhìn thấy, có đường nét một bóng ma đang chậm rãi bơi, mỗi lần thân hình giao long tới gần mặt nước, đều mang theo gợn sóng khiến lòng người lạnh ngắt, nhưng cũng may bên cạnh đầm nước chất đầy những quyển sách màu vàng, màu bạc, mới tỏ ra không âm trầm khủng bố như vậy, bằng không Bùi Tiền nào dám ở chung với Thôi Đông Sơn.
Lão giả cao lớn, bên hông giắt cây thước nọ, chính là cột trụ trên ý nghĩa thật sự của thư viện Sơn Nhai, Mao Tiểu Đông.
Mao Tiểu Đông dẫn Trần Bình An đi mãi về phía thư phòng của chính ông, trên đường hàn huyên hầu như không có bất cứ sự khách sáo nào với Trần Bình An.
Sau khi hai người ngồi xuống, Mao Tiểu Đông luôn cau mày bỗng nhiên cười, đứng lên, thế mà hướng Trần Bình An chắp tay hành lễ.
Trần Bình An vội vàng dịch bước tránh ra, tự nhận tuyệt đối không đảm đương nổi phần nho gia đại lễ bất thình lình này.
Mao Tiểu Đông sau khi đứng dậy, cười nói: “Thư viện Sơn Nhai chúng ta, nếu không phải ngươi năm đó hộ đạo, văn mạch hương khói đã chặt đứt hơn phân nửa.”
Trần Bình An không biết đáp lại như thế nào.
Mao Tiểu Đông giải thích: “Mới vừa rồi bên ngoài, tai mắt nhiều, không tiện nói lời nhà mình. Tiểu sư đệ, ta chờ ngươi rất lâu rồi.”
Trần Bình An cười khổ đang muốn nói gì.
Mao Tiểu Đông vung tay lên, “Người nhà, trong lòng biết là được.”
Trần Bình An bất đắc dĩ ngồi xuống.
Mao Tiểu Đông mỉm cười đánh giá Trần Bình An, vươn tay, “Tiểu sư đệ, để ta xem văn điệp thông quan của ngươi, để ta tăng thêm chút kiến thức.”
Trần Bình An lại đứng dậy, hai tay đưa qua phần văn điệp thông quan kia.
Mao Tiểu Đông sau khi tiếp nhận, cười nói: “Còn phải cảm tạ tiểu sư đệ thu phục Thôi Đông Sơn tiểu vương bát đản này, nếu kẻ này không phải lo lắng ngươi ngày nào đó đến thăm thư viện, nhắm chừng hắn cũng có thể khiến tiểu Đông Sơn cùng kinh thành Đại Tùy lật cái đáy hướng lên trời.”
Trần Bình An nói: “Thật ra Thôi Đông Sơn vẫn là kiêng kị Văn Thánh tiên sinh, không liên quan tới ta lắm.”
Mao Tiểu Đông đưa tay chỉ chỉ Trần Bình An, “Đức hạnh này của tiểu sư đệ, thật sự là cực kỳ giống tiên sinh chúng ta năm đó, làm hành động vĩ đại càng lớn, đối mặt chúng ta các đệ tử này, càng là lí do thoái thác khiêm tốn như vậy, nào có nào có, việc nhỏ việc nhỏ, công lao không lớn không lớn, chỉ là động mồm mép chút mà thôi, các ngươi bớt nịnh đi, cứ như tiên sinh làm được một việc lớn ân huệ tỏa khắp chúng sinh bao nhiêu, tiên sinh ta sảo thắng nhân, cũng không phải Đạo tổ Phật tổ kia, các ngươi kích động như vậy làm chi. Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi ngay từ đầu đã cảm thấy tiên sinh không thắng được, thắng mới có thể là niềm vui bất ngờ, Mao Tiểu Đông ngươi, cười kỳ cục nhất, đi ra ngoài, đi cùng Tả Hữu tới sân phạt đọc sách. Ừm, nhớ nhắc nhở Tả Hữu lúc lén trèo tường ra ngoài, cũng mang một phần ăn khuya cho tiểu Tề, tiểu Tề hôm nay đang tuổi phát triển, nhớ rõ đừng ăn nhiều mỡ, buổi tối làm người ta ngủ không yên...”
Mao Tiểu Đông vừa nói chút chuyện cũ năm xưa của tiên sinh nhà mình, vừa cười sảng khoái lòng người.
Trần Bình An to đầu một trận.
Sao cảm giác so với Thôi Đông Sơn còn khó nói chuyện phiếm hơn?
Trần Bình An hỏi: “Lúc trước nghe Lương lão tiên sinh ở cửa nói, Lâm Thủ Nhất rất có tiền đồ, không cần lo lắng, chỉ là Lý Hòe tựa như việc học trước nay không tốt lắm, như vậy Lý Hòe có thể học quá mệt mỏi hay không?”
Mao Tiểu Đông mỉm cười nói: “Chỉ tính tình yên vui của thằng nhóc Lý Hòe kia, trời sập xuống nó cũng có thể nằm úp sấp trên mặt đất chơi những con rối gỗ, tượng đất vẽ màu kia của nó, nói không chừng còn muốn cao hứng hôm nay cuối cùng có thể không cần đi nghe các phu tử tiên sinh lải nhải giảng bài. Ngươi không cần lo lắng Lý Hòe, nhiều lần việc học đội sổ, cũng sẽ không bớt ăn bớt uống của nó, lần trước không phải phụ mẫu và tỷ tỷ nó đã đến thư viện một chuyến sao, để lại chút tiền bạc cho nó, thật ra cũng không tiêu lung tung, chỉ là có lần bị phu tử trực đêm bắt quả tang, lúc ấy nó đang dẫn theo hai người bạn cùng trường ở học xá, lấy bát đựng nước thay rượu, ba đứa gặm chân gà, sau khi ra ngoài phạt đứng phạt roi, Lý Hòe còn ợ no, phu tử hỏi hắn là roi ngon, hay là chân gà ngon, ngươi đoán Lý Hòe nói như thế nào?”
Trần Bình An nhịn cười nói: “Nếu đã ăn roi có thể ăn chân gà, như vậy roi cũng ngon. Nhưng ta nhắm chừng sau khi nói xong câu này, Lý Hòe ăn một trận đòn ăn đến no.”
Mao Tiểu Đông vươn ngón tay cái, “Không hổ là tiểu sư đệ hộ tống bọn họ suốt đường, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu Lý Hòe này nhất.”
Sau đó Mao Tiểu Đông cười nói: “Lý Hòe tuy đọc sách khai khiếu chậm, nhưng thật ra không ngu ngốc, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, chỉ biết học thuộc sách, Lý Hòe chỉ cần đọc vào, chính là thực sự đọc thành thứ của mình, cho nên các phu tử giảng bài thật ra ấn tượng rất tốt đối với Lý Hòe, mỗi lần đội sổ, cũng sẽ không nói nó như thế nào cả.”
Trần Bình An thử nói: “Muốn Lý Hòe chăm chỉ đọc sách hơn, không thể lười biếng, những đạo lý này vẫn phải nói một chút.”
Ánh mắt Mao Tiểu Đông tán thưởng, “Là nên như thế. Lúc ấy, Lý Nhị vừa mới đại náo hoàng cung một phen, ai cũng bị dọa vỡ mật, các phu tử thứ nhất tương đối thích Lý Hòe, thứ hai quả thật lo lắng Lý Nhị quá mức nuông chiều con, có đoạn thời gian ngay cả một câu nói nặng cũng không dám nói, cho nên ta liền dạy dỗ mấy vị phu tử đó một trận, sau đó, liền đi vào quỹ đạo rồi. Nên đánh bằng roi thì đánh, nên răn dạy liền răn dạy, đây mới là trạng thái tiên sinh đệ tử nên có.”
Trần Bình An hỏi: “Sau sóng gió lần đó, Lý Hòe đứa nhỏ này, có di chứng gì chính bọn họ chưa chú ý đến hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận