Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 870: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí

Chương 870: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm KhíChương 870: Giấc Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí
Chương 870: Giác Mộng Hoàng Lương Kiếm Khí Trường (2)
Hứa Giáp nói như ông cụ non: "Uống rượu rồi, một loại là say đến chết, nửa đời sau sống chết ngay trong lu rượu, đến chết mới thôi cũng chưa có thể tỉnh rượu, một loại là hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấu cuộc đời, cả đời còn chưa trải qua hét, đã giống như đã ném trải hết tư vị của máy đời máy kiếp. Những gì hai loại đó viết ra, ta cảm thấy đều đặc biệt có ý nghĩa, khách nhân, ngươi có muốn đi thử một lần hay không?”
Lão nhân bật cười nói: "Ngươi thôi đi, nghe ngươi nói mà phát bực, đã lớn như vậy rồi, cả ngày chỉ muốn học theo A Lương, ngươi cũng không thấy ngại sao."
Hứa Giáp đúng lý hợp tình nói: "Tiểu thư thích A Lương như vậy, ta không học hắn học ai?"
Lão nhân cảm khái nói: "Học ta thì sống, giống ta thì chết (1), ngươi thấy nhiều con ma men như vậy, nghe xong nhiều lời say như vậy, chút đạo lý ấy cũng không nghĩ ra?"
(1) "Học ngã giả sinh, tựa ngã giả tử" là câu nói của họa sĩ Tề Bạch Thạch, ý nói học tập theo ai thì chỉ nên học theo cái trụ cột căn bản, còn lại phải tự mình biến hóa thay đổi, không thể học tập hay bắt chước giống y đúc từ đầu tới cuối được.
Hứa Giáp hắc hắc cười nói: "Ta học A Lương, cũng không học ông.”
Lão nhân ném một cái ly uống rượu qua,"Cả ngày chỉ biết múa mép khua môi với tal"
Hứa Giáp nhẹ nhàng tiếp nhận chén rượu, sau khi cao cao ném trả lại cho lão nhân, nhanh chóng chạy đi lấy cho Trần Bình An một cây bút,"Lưu chút ý niệm ở bên trên."
Trần Bình An buông bát rượu, bất đắc dĩ nói: "Chữ ta viết, thực sự không được ồn a."
Hứa Giáp xem thường nói: "Có thể kém hơn so với con giun của A Lương không? Hơn nữa, rất nhiều đại gia thư pháp hưởng dự thiên hạ cũng đồng thời bị người ta nói thành là thạch áp cáp mô, rắn chết trên cây, võ tướng thêu hoa, lão phụ mặc giáp?”
Thiếu niên thấp giọng nói: "Ta nói thật với ngươi, trên đó bát luận là chữ của kẻ nào, có không đẹp đến máy, đứng trước chữ của A Lương, cái nào cũng thành xinh đẹp thiên tiên! Không tin ngươi tự mình qua đó xem đi."
Trần Bình An tạm thời vẫn chưa tiếp nhận bút lông, nhưng mà đứng dậy đi về hướng vách tường, nhìn từ xa chỉ là một bức tường trắng, không có chữ viết trang trí nào, nhưng đợi cho đến gần tường trắng, mới phát hiện bên trên tràn ngập thi từ, chương cú cùng cảnh ngữ.
Rực rỡ muôn màu.
Có chữ viết của người như hạc giữa bẩy gà, là một thiên thảo thư thi từ, chiếm cực đại.
Đúng như sắc màu rực rỡ, quần phương tranh diễm, chỉ có một vị tuyệt đại giai nhân, chiếm hét phong cảnh. Cũng có bút tích không chấp nhận nồi, bắt mắt nhất là một hàng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, đến ngay cả Trần Bình An cũng cảm thấy khó coi, nội dung lại làm cho người ta không biết nói gì mà chống đỡ,"Vừa nghĩ đến có nhiều cô nương cuồng dại chờ ta như vậy, lương tâm của ta thấy hơi đau", máu chốt là cuối văn tự còn vẽ nguệch ngoạc thêm một khuôn mặt tươi cười cộng thêm ngón tay cái.
Không cần hoài nghi, khẳng định là chữ của A Lương tự tay viết, người bình thường căn bản không thể có da mặt dày để viết ra những chữ này.
Trần Bình An nhịn cười, quay đầu hỏi: "Lão tiên sinh, cái này cũng lưu lại?"
Thiếu niên ốm yếu đứng bên cạnh hỗ trợ đề bút nói: "Gần đây A Lương chết sống không biết xấu hồ, nói nếu xóa đi một chữ, coi như hắn trả xong một vò rượu, thứ hai là tiểu thư nhà ta đặc biệt thích câu nói này, cảm thấy A Lương chính là đang khen nàng. Tiểu thư nhà ta còn chuyên môn dùng một vò Hoàng Lương tửu, cùng một vị tổ sư gia, đổi lấy một thiên chi phấn, chính là chuyên môn viết nàng cùng A Lương... Chưởng quây, gọi là cái gì?
Lão nhân cười lạnh nói: "Triền miên phi trắc."
(Thành ngữ mang hàm nghĩa buồn bực trong lòng mà khó ngủ suốt đêm. )
Hứa Giáp gật đầu nói: "Đúng vậy, thật ra tiểu thư lúc ấy còn ám chỉ vị tổ sư gia kia, viết càng rõ ràng càng lộ liễu càng tốt. Sau lại nhắm chừng là người nọ thật sự không thể hạ bút, liền viết hàm súc hơn một chút. Tiểu thư thực sự không vui, lần này rời nhà trốn đi, chính nàng nói là bỏ trốn rồi, mục đích chính là đi tìm tổ sư gia này tính số, chê hắn văn chương viết kém, là kẻ lừa gạt mua danh chuộc tiếng, nhất định phải giáp mặt phun nước miếng đầy mặt hắn."
Tàm mắt Trần Bình An tuần tra bốn phương ở trên tường cao, cuối cùng cúi đầu, ở một góc nhỏ lại thấy được một hàng chữ nhỏ, vẫn là chữ do A Lương viết, nhưng mà cũng không chói mắt.
Tiểu, giang hồ không có gì hay, cũng chỉ có rượu còn được.
A Lương cuối cùng vẽ chữ phía sau chữ "Tiểu"thành một cục mực bùng nhùng.
Trần Bình An hỏi: "Viết cái gì cũng có thể sao?"
Hứa Giáp đưa bút qua, gật đầu nói: "Đều được, chỉ cần là viết ở chỗ trống chỗ, viết cái gì cũng được."
Hỏa kế thiếu niên không quên nhắc nhở nói: "Khách quan, nhưng cũng đừng viết cái gì ai đó ai đó đã du ngoạn đến đây, rất tục khí, cho dù là A Lương viết ra những nội dung thối đến không biết xấu hỏ, nhưng vẫn hơn cái gì từng đến đây."
Trần Bình An tiếp nhận bút, đột nhiên xoay người chạy hướng rượu bàn, uống một hớp rượu lớn, lúc này mới trở về vách tường, ngồi xổm đề bút ở phía sau chữ "Tiểu" kia, phía trên cục mực nọ, viết một chữ Tê nho nhỏ. Tiểu Tề, giang hồ không có gì hay, cũng chỉ có rượu còn được.
Lão nhân trêu ghẹo nói: "Chữ thật ra không có linh khí gì, chính là giảng quy củ, nhưng mà đứng ở bên cạnh chữ của A Lương, lại có vẻ tốt hơn. Ngươi làm vậy là chơi ăn gian, không được, tiếp tục ở nơi khác tùy tiện viết một chút."
Trần Bình An gật gật đầu, bắt đầu chọn lựa một chỗ trống, nhưng mà khoảng chính giữa vách tường, kết cấu chặt chẽ, thật sự muốn tận dụng mọi thứ, thật ra cũng được, nhưng luôn cảm thấy sẽ là bất kính đối với tiền nhân, hơn nữa người dám viết ở bên trong, phần lớn chữ viết vô cùng tốt, cực có ý nhị, Trần Bình An thật sự không dám viết ở bên cạnh, mới tận lực nhìn hướng hai sườn cùng chỗ cao hoặc là chỗ thấp, Hứa Giáp lên tiếng nhắc nhở, đưa tay chỉ hai địa phương còn lưu chỗ trống không nhỏ, một chỗ cao nhất phía bên phải, một chỗ dưới cùng bên trái.
Trần Bình An bèn dịch bước, ngồi xôm ở góc bên trái nhất, hít sâu một hơi, viết ba chữ.
Trước khi viết chữ, nhớ tới Kính Kiếm Các nhiều kiếm tiên cùng tiên kiếm như vậy.
Cho nên ba chữ dưới ngòi bút của hắn, là Kiếm Khí Trường.
Hứa Giáp nhìn ba chữ kia, trong quy trong củ, thật là mát hứng, thiếu niên khẽ đầu, không cho là đúng, không nhịn được nói thầm: "Vừa nhìn là biết đọc sách không nhiều lắm."
Lão nhân khó có được một lần phụ họa tiểu nhị trong điềm, gật đầu cười nói: "Còn nữa chính là uống chưa đủ rượu. Này, thiếu niên Đại Ly họ Trần, chớ sốt ruột, trước tiên uống một chén rượu lớn, uống cho thống khoái, viết những lời trong lòng không khó như ngươi nghĩ đâu. Mời các ngươi uống ba vò rượu, có thê viết ba câu, còn có một cơ hội cuối cùng."
Trần Bình An cũng đã đưa bút lông trả lại cho Hứa Giáp, cười nói với lão nhân: "Không viết nữa."
Lão nhân không để tâm, tiên nhân say rượu lưu bút tích đẹp, vốn chỉ là việc nhỏ may mắn có thêm phần thưởng, dệt hoa trên gấm mà thôi, thiếu niên không viết ra được chữ tốt, hôm nay lại càng không là kiếm tiên, lão chưởng quầy đương nhiên cũng sẽ không ép buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận