Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1577 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (10)



Chương 1577 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (10)




“Những điều này có thể là lý do chính đáng để Trần Bình An lui một bước để cầu tâm an đây đều là những chỗ trống mà ta cố ý đưa cho Trần Bình An, ta đã cho hắn vô số sự lựa chọn, đường lớn ngã rẽ đều đã đặt dưới chân hắn, không ai ngăn trở hắn, từ đó, ta sẽ dạy cho hắn tự cảm nhận một chút, trên đời này hình như thật sự không có đạo lý nào là hiển nhiên, ta đang muốn Trần Bình An vì một Cố Xán mà không thể không lựa chọn phủ định chính mình, phải tiếp thu lý luận chó má không có đúng sai, lập trường duy nhất của thế nhân.”
Thôi Sàm mỉm cười nói: “Người tốt ưa nói đạo lý thật ra trong lòng càng tin vào nắm đấm hơn, chỉ phân rõ thế đạo đúng sai ngoài miệng thôi, sau đó người tốt này sẽ bị máu chảy đầu rơi, tự trói tay chân mình lại, vẽ đất thành ngục, ngược lại ta muốn xem xem Trần Bình An ngươi cuối cùng sẽ nói thế nào về hy vọng và thất vọng.”
Thôi Đông Sơn cười đau thương: “Tuyệt không thể tả, huyền diệu vô cùng.”
Sau đó, Thôi Sàm lại nói thêm mấy câu êm tai, từng câu từng chữ như những thanh đao cắm vào trong tim Thôi Đông Sơn.
“Mẹ có Cố Xán năm đó, vì ân một bát mì mà Trần Bình An ngươi đã cảm thấy bà có ân cứu mạng với mình.”
“Ngươi đối với Cố Xán có thân tình không thua Lưu Tiện Dương, đối xử với Cố Xán như em trai ruột.”
“Thậm chí đến con cá chạch kia cũng là năm đó tự tay ngươi giao cho Cố Xán.”
Thôi Đông Sơn ngươi đã âm thầm lấy tôn chỉ Phật gia đi cứu Trần Bình An, cứu được thật à? Không phải Trần Bình An vẫn tin tưởng vào câu nói "mạc hướng ngoại cầu" tại đền thờ kia sao? Những nhân quả của những người đã uổng mạng kia có thể lý giải được, nhưng vụ thoát thiền kia của ngươi, ngươi muốn tìm cho mình một nơi an bình từ Phật giáo bên ngoài đạo lý nho giáo nhưng vấn đề đã xuất hiện rồi, mớ nhân quả có liên quan từ lâu với ngươi này, ngươi có muốn nhận hay không đây? Ngươi có nhìn thấy hay không đây?”
“Nếu như nói Trần Bình An giả vờ như không nhìn thấy thì cũng không sao, bởi vì điều này đồng nghĩa với Trần Bình An đã không còn là xích tử chi tâm mà Tề Tĩnh Xuân xem trọng, hai người chúng ta đã phân thắng bại.”
“Nếu như Trần Bình An thật sự không nhìn thấy cũng không sao, ta sẽ tìm người nhắc nhở hắn.”
Cuối cùng Thôi Sàm cũng đưa ra kết luận, nói với giọng điều bình thường, ngược lại cũng không thấy vui mừng là bao: “Lần này không ai có thể cứu hắn được, bản thân Trần Bình An lại càng không thể.”
Thôi Đông Sơn ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Cuối cùng Thôi Sàm cũng quay đầu cười nói: “Thiếu niên phải nên có tinh thần phấn chấn, sao bây giờ dáng vẻ còn già hơn cả ta vậy?”
Thôi Đông Sơn nhắm mắt lại, mặt đầy nước mắt khẽ giọng thầm thì nói: “Nguyện tâm cảnh của tiên sinh bốn mùa như xuân, bốn mùa như xuân...”
Thuyền lâu đã ngừng bên bờ hồ, nam tử trung niên họ Trần đang đứng dưới cây liễu khô lá xa xa kia cuối cùng cũng không uống rượu nữa, sau khi giắt bầu rượu bên hông xong, hắn vẫn do dự không tiến lên.
Năm nay hắn mười bảy tuổi.
Thôi Sàm đứng dậy, duỗi một bàn tay ra, mỉm cười nói: “Mời vào trong chum!"
Thuyền lâu chầm chậm cập bờ, thân thuyền to lớn và nguy nga đến mức đám người Phạm Ngạn, Nguyên Viên cùng Lữ Thải Tang đều chỉ có thể ngước cổ lên nhìn.
Đầu thuyền bên kia, Cố Xán mặc một bộ mãng bào màu xanh đen nhảy khỏi lan can, đại sư tỷ Điền Hồ Quân rất thuần thục mà giúp hắn phủi phủi mãng bào, Cố Xán liếc mắt nhìn nàng: “Hôm nay tỷ không cần lên bờ.”
Vẻ mặt Điền Hồ Quân mang đầy sự sầu lo: “Đám thích khách kia vẫn còn đang nấp trong Trì Thủy thành, nghe nói là kiếm tu của vương triều Chu Huỳnh, không thể khinh thường, có ta ở đây...”
Cố Xán cười nói: “Có tỷ ở đây làm được gì, chẳng lẽ thật sự đến lúc nguy hiểm đến tính mạng, đại sư tỷ sẽ chịu chết thay ta sao? Chắc chắn là không làm được, vậy thì đừng dùng chuyện này để lấy lòng ta, coi ta là đồ ngu à? Tỷ nhìn lại đi, giống như bây giờ tỷ đang giúp ta vuốt nếp nhăn trên mãng bào vậy, việc này tỷ có khả năng nạng, lại còn cam tâm tình nguyện làm giúp ta, ta đây cũng được hưởng lợi, tốt biết bao.”
Ánh mắt Điền Hồ Quân trở nên ảm đạm không còn kiên trì thêm nữa.
Tần Giác và Triều Triệt nhìn nhau cười một tiếng.
Tiểu sư đệ Cố Xán, chắc chắn không thể đối xử với hắn như một đứa trẻ được.
Bọn họ có chung sư phụ là Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu, nhưng trong một lần tổ chức tiệc mừng công, chỉ có duy nhất mình Cố Xán là có được chân truyền.
Lưu Chí Mậu còn âm thầm đảo mắt sang cả đám người trong sảnh đường, nói thẳng là đảo chủ Thanh Hạp đảo trong tương lai sẽ chỉ là Cố Xán mà thôi, đừng ai mơ mộng tranh đoạt, nếu không còn chưa đợi Cố Xán kịp làm gì thì ông ta cũng sẽ tự mình ra tay thanh lý môn hộ, thi thể còn lại chắc chắn sẽ không để lãng phí một cách vô ích.
Lúc ấy, Cố Xán đang ngồi co chân tựa vào một cái ghế cực kỳ rộng, hai chân giẫm lên người con lươn nhỏ đã biến trở về thành bản thể kia. Sau khi Cố Xán nghe được câu nói đó xong, cười ha ha rồi giơ chén cam điền quả nhưỡng ra nói: “Sư phụ, uống rượu, uống rượu.”
Cuối cùng người xuống thuyền chỉ có Cố Xán, hai vị sư huynh Tần Giác và Triều Triệt, còn có hai khai khâm tiểu nương đầu đội đấu lạp che khuất dung mạo, dáng người thướt tha uyển chuyển đến mê người.
Thiếu thành chủ Trì Thủy thành Phạm Ngạn là một kẻ như gối thêu hoa nhìn được mà không xài được, thân hình cao lớn tướng mạo đường đường, bước nhanh đến nghênh đón đám người Cố Xán, xoay người ôm quyền nịnh hót cười nói: “Cố đại ca, lần trước huynh đã ghét chuyện ăn cua thật phiền phức đúng không, lần này tiểu đệ ta đã để tâm hơn, cố tình chọn một vị chuyên giúp Cố đại ca...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận