Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1215: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (4)

Chương 1215: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (4)Chương 1215: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (4)
Chương 1215: Hy Vọng
Đâu Vai Người Khác (4)
"Nếu ta mà được quyết định, tất nhiên là ta hy vọng được lập tức rời khỏi Lão Long thành, chỉ là nếu đã quyết định rồi thì ta sẽ ở lại."
Lô Bạch Tượng nói thẳng: "Như vậy ta cũng muốn hai viên Hỏa Long đan và Bố Vũ đan, đợi lấy được bản đồ Lão Long thành, ta có thể giúp vạch ra lộ tuyến cụ thể."
Trần Bình An ôm quyền nói với bốn người: "Cảm ơn!"
Quay đầu qua, lại hỏi Trịnh Đại Phong: "Ngươi cảm thấy với cảnh giới võ đạo của bốn người bọn họ, trừ uống đan dược ra, trong thời gian ngắn còn có thể đề thăng được không?”
Trịnh Đại Phong gật đầu đáp: "Một người Kim Thân thất cảnh, ba người lục cảnh đỉnh phong, người người đều là võ phu thuần túy chân chính, ta không biết ngươi thu được bọn họ từ chỗ nào, chuyện ổn định cảnh giới cho Kim Thân cảnh không khó, ba người còn lại muốn phá cảnh trong mấy ngày nay thì không dễ, nhưng mài dũa một chút, nhất định có thể thuận thế đẩy lục cảnh đỉnh phong nhô cao một đoạn. Chỉ cần lần này bọn họ có thể sống sót, sẽ rất có ích lợi đối với tu hành võ đạo sau này. Rốt cuộc đỉnh phong chẳng qua là "Vô hà" (1), cách rất xa chuyện có thể tranh đoạt hai chữ mạnh nhất kia, hai ngày nay ta sẽ luyện quyền cho bọn hắn, quyền ý của võ phu cửu cảnh như ta đây, bọn họ có thể luyện được nhiều hay ít thì tùy vào bản lãnh từng người."
(1) Không tì vết
Bốn người bước ra từ họa quyển không có biểu cảm gì trên mặt.
Trịnh Đại Phong nhướng mày, bốn tùy tùng bên người Trần Bình An này, cũng làm giá phét. Chẳng qua khí phách mỗi người quả thật đều không tằm thường.
Võ phu thuần túy đều có pháp môn thuần túy của riêng mình.
Ngụy Tiện là sa trường vạn nhân địch, hãm sâu địch trận, bốn phương tám hướng toàn thiết giáp, phá trận mà đi.
Lô Bạch Tượng kinh tài tuyệt diễm, trừ võ đạo ra, cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng đều muốn làm đệ nhát thiên hạ Ngẫu Hoa phúc địa.
Tùy Hữu Biên lại một lòng theo đuổi kiếm đạo cực trí, thực hiện tráng cử phi cảnh thiên cổ chưa ai làm được. Dưới vẻ mặt hiền hòa của Chu Liễm lại che giấu một kẻ điên từ đầu tới chân, mặc đám võ phu thiên hạ các ngươi gộp cùng một chỗ đều địch không lại một thân hai quyền của Chu Liễm ta.
Đối với lần luyện quyền này, Trịnh Đại Phong có phần mong đợi.
Trần Bình An thần sắc ngưng trọng, hỏi: "Ta muốn luyện hóa một vật bản mạng, hiện nay hiệu thuốc Khôi Trần có thể tìm người mua giúp được không? Hơn nữa tất phải bảo đảm không động tay động chân lên thiên tài địa bảo. Nếu được, sẽ bằng với ta có thêm một cái mạng.”
Âm thần họ Triệu quay đầu nhìn sang Trịnh Đại Phong.
Trịnh Đại Phong suy nghĩ một lát, đáp: "Ta phải hỏi một người, nếu cô ấy gật đầu thì được."
Trịnh Đại Phong đột nhiên cười hỏi: "Ta tin cô ấy, ngươi tin ta chứ?”
Trần Bình An đáp một câu: Ta tin... sử phụ ngươi.”
Trịnh Đại Phong lần nữa ngậm miệng.
Âm thần đứng dậy cười nói: "Ta đi tìm thêm máy tắm bản đồ."
Trần Bình An quay đầu nói với Bùi Tiền: "Ngươi với Tùy Hữu Biên ngủ một phòng, ba người Ngụy Tiện dùng chung một phòng. Ta tạm thời trải chiếu ngủ ngoài cửa hiệu cũng được, chẳng qua nếu có thể thu thập đầy đủ nguyên vật liệu..."
Không đợi Trần Bình An nói xong, Bùi Tiền đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Vậy ta với thần tiên tỷ tỷ đi trải chiếu!"
Bốn người Tùy Hữu Biên không dị nghị chút nào.
Đại chiến sắp tới, những chuyện vụn vặt này rốt cục chỉ là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Màn đêm buông xuống, ba người Tùy Hữu Biên và Ngụy Tiện chia nhau dùng đan dược sau đó cùng Trần Bình An đi ra sân viện.
Trịnh Đại Phong một tay chắp sau, một tay đặt dưới bụng, mỉm cười nói: "Đối mặt tu sĩ cùng cảnh giới, trong mười trượng, võ phu thuần túy chỉ cầu một quyền mà thôi. Tuy ta không biết lai lịch căn cước của bốn người các ngươi, ta không biết căn cước lai lịch, nên tạm thời đành đối đãi như với bốn vị Luyện Khí sĩ thất cảnh bình thường. Các ngươi cứ việc cùng lên cho tiết kiệm thời gian.”
Không ai tiến ra trước.
Trinh Đai Phong đành chìu nói: "Làm sao vậy, coi thường võ phu cửu cảnh ta đây? Không chịu bốn người liên thủ vây đánh một người, cảm thấy mắt mặt?"
Bùi Tiền dời băng ghế ngồi bên chân Trần Bình An.
Trịnh Đại Phong quay đầu nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An vươn ra một bàn tay, tỏ ý Trịnh Đại Phong cứ việc tận tình ra quyền.
"Nếu các ngươi đã khách khí như vậy, vậy ta sẽ không khách khí."
Mũi chân Trịnh Đại Phong nhún một cái, thân hình biến mắt không thấy đâu. Một tiếng nỗ lớn trầm muộn.
Bốn quyền đánh ra gần như đồng thời.
Tùy Hữu Biên và Ngụy Tiện, Lô Bạch Tượng, Chu Liễm đứng dưới hai bên mái hiên bậc thềm lần lượt lui ra sau từ một bước đến ba bước.
Trịnh Đại Phong sách sách nói: "Cơ bản không tệ, Trần Bình An, rốt cục ngươi tìm đâu ra đám hỗ trợ với tỳ nữ này? Ta cũng muốn máy người, đặc biệt là mấy cô có vẻ ngoài như vị tỷ tỷ kia..."
Tùy Hữu Biên xuất kiếm đầu tiên.
Thân hình Chu Liễm hơi khom còng, tung mình nhảy ra.
Ngụy Tiện và Lô Bạch Tượng cũng gần như đồng thời dịch bước tản ra hai bên, tùy thời sách ứng hai người Tùy Hữu Biên và Chu Liễm ở trong sân viện.
Căn bản không cần ngôn ngữ, lòng có linh tê.
Đây là cảnh giới bốn vị đệ nhát thiên hạ Ngẫu Hoa phúc địa nên có.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Có hứng thú thì xem cho kỹ."
Bùi Tiền giơ tay lên, hạt dưa đầy ắp trong đó, Trần Bình An lắc lắc đầu, nàng thu tay, vừa cắn hạt dưa vừa lắc đầu nói: "Không hứng thú, kém xa... sử phụ."
Không có mặt Trần Bình An thì kêu cha, ngay trước mặt Trần Bình An lại kêu sư phụ, Bùi Tiền cảm thấy mình đọc sách quả nhiên đọc đến khai khiếu, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà.
Trần Bình An nói: "Ngươi sai rồi, nếu chỉ là so liều cảnh giới võ đạo cao thấp, thực ra tạm thời ta còn không bằng bốn người bọn họ, hiện nay ta mới võ đạo ngũ cảnh, chẳng qua nhờ mấy trận đại chiến khổ chiến tử chiến liên tiếp, nền tảng ngũ cảnh của ta... Rất bền chắc, cho nên có thể phá mở bình cảnh lục cảnh bất cứ lúc nào.”
Chuyện có thể khiến cho Trần Bình An cảm thấy mình rất cừ, sợ rằng không gì so được với lão nhân nói Trần Bình An ở một cảnh võ đạo nào đó đánh "không tệ”.
Bùi Tiền ngước đầu lên, mặt cười xán lạn nói: "Dù sao thì sư phụ ngươi vẫn là lợi hại nhất."
Bốn người trong viện ăn đủ đau khổ dưới tay Trịnh Đại Phong.
Đấy còn là Trịnh Đại Phong cố ý áp cảnh giới ở bát cảnh Viễn Du cảnh.
Bằng không càng không cách nào đánh được.
Luyện quyền bằng với bắt nạt người.
Tu vị võ đạo khác với cảnh giới Luyện Khí sĩ, cách nhau một cảnh bằng với một ở trên trời một ở dưới đất. Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Tỷ như lão nhân họ Thôi từng luyện quyền cho Trần Bình An, vị võ phu thuần túy thập cảnh đỉnh phong duy nhất của Bảo Bình châu, năm đó ở ngoài trúc lâu đã dễ dàng lấy quyền ngũ cảnh đánh chết tên quân nhân lục cảnh muốn bái sư học nghệ.
Nhưng ngoại lệ như thế, dù không phải đặc lệ thì cũng không kém là bao. Trần Bình An nhớ tới thiếu niên áo trắng tâu thung trên đầu tường kiếm khí Trường Thành, một thân quyền ý cường hành áp không cho kiếm khí cận thân, Tào Từ.
Trần Bình An rất muốn biết, hiện nay hai người đồng thời là ngũ cảnh, liệu mình sẽ vẫn như cũ không chút nghi ngờ thua liền ba trận dưới tay Tào Từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận