Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1332: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (5)

Chương 1332: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (5)Chương 1332: Chỉ Diên Khởi Phi Điểu Tán (5)
Chương 1332: Chỉ Diên Khởi Phi Điều Tán (5)
Lời nói của Thôi Đông Sơn lập tức rẽ xa vạn dặm, cười nói: "Kinh thành Thanh Loan quốc có hai thứ, tiên sinh nếu có cơ hội, phải thử một chút, một thứ là Phật Nhảy Tường (1), thứ kia là lỗ chữ (2) của các tiệm xưa ngõ cũ bên đường, một sang một hèn, đều là mỹ thực nhân gian.”
(1) là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến
(2) món ăn đường phố Bắc Kinh. Thành phần chính là thịt lợn, phổi lợn, ruột lợn, gan lợn, đậu phụ, một số có thể thêm đậu lên men hoặc sốt hẹ, ăn kèm với bánh mì
Trần Bình An cười nói: "Được."
Thôi Đông Sơn thật cẩn thận nói: "Tiên sinh, ta muốn nói chút lời riêng tình cảm đồng môn với Bùi Tiền, có được không? Có thể sau khi tán gẫu xong, sẽ mang theo Ngụy Tiện rời khỏi đây, tiên sinh không cần tiễn, sau này cũng chỉ có Thạch Nhu và Chu Liễm đảm nhiệm tùy tùng."
Trần Bình An gật gật đầu, quay đầu nhìn Bùi Tiền, nó đứng bật dậy,"Ai sợ ail" Thôi Đông Sơn cười đi ra khỏi phòng, Bùi Tiền theo sát sau đó, lúc bước qua bậc cửa quay đầu hướng Trần Bình An cười cười, giơ lên nắm tay cổ vũ bơm hơi cho mình.
Chỉ là vừa đi ở trong hành lang, không nhìn thấy Trần Bình An, Bùi Tiền liền lập tức lấy ra tám Bảo Tháp Trấn Yêu Phù kia dán lên trán, lúc này mới đi theo phía sau tên kia.
Đến phòng Thôi Đông Sơn, lập tức rất chân chó giúp Thôi Đông Sơn đóng cửa lại, mặt đầy nụ cười nịnh nọt ngồi ở cạnh bàn, đưa tay đi càm một quả lê thơm,"Ngươi là sư huynh của ta, ta lau giúp ngươi, có thể giải khát."
Thôi Đông Sơn trợn mắt nói: "Ngươi bớt đi, còn sư huynh, ta gọi ngươi đại sư tỷ được không?”
Bùi Tiền vội vàng xua tay, Không được không được, sư xuất đồng môn, chúng ta vẫn phải nói thứ tự đến trước và sau."
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói: "Ngươi mà có tiền đồ ư."
Bùi Tiền dùng sức gật đầu, như gà con mỗ thóc nói: "Đúng đúng đúng, ta hôm nay tuổi quá nhỏ, tiền đồ không lớn."
Thôi Đông Sơn đứng lên, lấy ra bức Tâu Mã Đồ dòng chảy thời gian kia, nhưng chưa lập tức mở ra, hỏi: "Ngươi cảm thấy sư phụ ngươi lúc còn nhỏ sống trong hoàn cảnh như thế nào?”
Bùi Tiền ngắn người,"Nghe sư phụ nói với ta, cũng nghe hắn nói chuyện phiếm với người khác một chút, hình như lúc còn nhỏ rất nghèo, lớn lên ở cái gì ngõ Nê Bình Ly Châu động thiên."
Thôi Đông Sơn chậm rãi mở ra bức họa cuộn tròn, vẫy tay nói: "Vậy đến xem một chút."
Trên bức họa cuộn tròn này, đầu tiên là dòng sông kia ngoài trần nhỏ, cùng với cây cầu hành lang cuối cùng bi dỡ xuống kia. Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: "Người tu hành thế gian, lắn núi không lấn nước. Bởi vì các thánh hiền chư tử bách gia, yêu thích nước hơn nhiều so với núi. Thượng thiện nhược thủy. Trí giả nhạc thủy. Phật quan bát thủy. Về phần chân tướng xa xôi trong này, về sau ngươi sẽ biết."
Sau đó chính là đoạn năm tháng nhỏ tuổi của Trần Bình An.
Thả diều nơi mộ thần tiên, có đứa nhỏ ngăm đen ngồi một mình nơi xa, hâm mộ nhìn đám bạn cùng lứa tuổi chạy nhảy, những con diều bay cao cao ở trên trời. Đi hiệu thuốc Dương gia mua thuốc, trở về nấu thuốc, đứng trên băng ghế nhỏ nấu cơm làm đồ ăn. Vụng trộm chạy tới mộ thần tiên cầu phúc với tượng thần vỡ nát.
Sau đó nữa, dưới ánh nắng, gùi cái sọt to xấp xỉ bằng hắn, lên núi hái thuốc, kết quả bả vai đau rát, tháo sọt xuống, đi chân núi khóc toáng lên.
Đói tới mức nhiều lần đi qua lại ở ngõ Nê Bình, cuối cùng có một vị phụ nhân mở cửa.
Dòng sông thời gian róc rách mà chảy, một vài hình ảnh chậm rãi biến hóa.
Từ đứa nhỏ biến thành thiếu niên.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở cửa đông trấn nhỏ ngày đó, Trần Bình An đứng trong cửa, chờ chạy chân truyền tin kiếm đồng tiền.
Bùi Tiền nhìn không dời mắt, vẻ mặt biến ảo bát định, nhìn ước chừng hơn nửa canh giờ.
Trong lúc xem nhập thần, cũng sẽ có chút lâm bảm,"Tống Tập Tân và Trĩ Khuê này đều đáng chết. Ta vừa vặn có một đao một kiếm, về sau một đao chặt rơi đầu, một kiếm chọc thủng ngực!"
"Khó trách sư phụ biết bện giầy rơm làm hòm sách, cái gì cũng biết."
"Ha ha, sư phụ cũng biết thèm mứt quả, ð? Sư phụ sao lại chạy, hán tử bán mứt quả kia, không phải cũng muốn tặng sư phụ một xâu sao? Nghĩ không ra."
"Nam nhân ẻo lả ở lò gốm, cùng lão nhân tên Thạch Nhu kia hơi giống nhau."
"Cái cây ở mộ phần, chính là cây khải sư phụ cùng Tiểu Bạch khi nói chuyện phiếm từng nói đúng không?”
"Diêu lão đầu này sao cứ thích mắng sư phụ, lão mù à."
"Vị tỷ tỷ ngoài cửa không phải chính là cô nương sư phụ thích đó chứ? So với Tùy Hữu Biên không đẹp hơn bao nhiêu nha, còn như không bằng nữ quan Hoàng Đình truyền thụ ta kiếm thuật đao pháp.”
Bóp một tiếng.
Thôi Đông Sơn thu hồi bức họa cuộn tròn, thu vào vật gang tác.
Bùi Tiền thì yên lặng ngồi ở trên ghé.
Thôi Đông Sơn ngồi ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt,"Khi sử phụ ngươi cùng ta nhìn lại chuyến đi Ngẫu Hoa phúc địa, không uống rượu gì cả, chỉ là về sau nhắc tới Bùi Tiền ngươi, liên tiếp uống không ít, nói hắn vốn tưởng rằng toàn bộ cha mẹ trên đời này, đều sẽ hận không thể để loại toàn bộ những điều tốt đẹp cho con cái, sau mới biết được không phải như thé, sao có thể có một người mẹ như vậy, vụng trộm giấu bánh bao, lựa chọn hơn nửa đêm một mình ăn vụng, mặc dù con gái sắp chết đói, cũng không muốn lấy ra."
Bùi Tiền cúi đầu.
Thôi Đông Sơn lạnh nhạt nói: "Ta phải cảm tạ Bùi Tiền ngươi, từ đầu tới đuôi, để tiên sinh nhà ta biết được người vừa ngu vừa xấu trên đời này nhiều cỡ nào."
Thôi Đông Sơn hỏi: "Biết sư phu ngươi năm đó ở trên trấn nhỏ, khó vượt qua nhất là ba lần nào không?"
Bùi Tiền ghé vào trên bàn, lâm bẩm: "Một lần là nếu như phụ nhân kia không mở cửa, cho nên sư phụ về sau đặc biệt tốt với con sên nhỏ kia. Một lần nữa là lần đầu tiên lên núi hái thuốc, cho nên sư phụ đặc biệt cảm kích đối với Dương lão nhân kia. Một lần cuối cùng, ta không nghĩ ra được."
Thôi Đông Sơn như hài lòng, cười nói "Bùi Tiền ngươi đương nhiên đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, là xâu mứt quả kia."
Bùi Tiền quay đầu, hai má dán xuống mặt bàn. có chút nghi hoặc, nhìn về phía kẻ mi tâm có nốt ruồi kia.
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng nói: "Đổi thành ngươi lúc ấy ở đó, xâu mứt quả kia, Bùi Tiền ngươi có thể ăn, ăn hết mình, quỳ ở trên đất cầu người ta cho ngươi ăn, trộm ăn cướp ăn, ăn một sạp mứt quả cũng không có vấn đề gì. Nhưng Trần Bình An không ăn được. Một viên cũng không ăn được. Việc thế gian người thế gian, việc đời lòng người, nhìn như phức tạp, thật ra chỉ cần nhìn thấy chỗ cực kỳ nhỏ bé, đều có đường dẫn đề nhìn theo..."
Bùi Tiền đột nhiên căm tức nói: "Gọi tiên sinh! Dám gọi thẳng tục danh tiên sinh, ngươi lớn mật lắm! Cần thận ta cáo trạng với sư phụ nhal”
Thôi Đông Sơn trợn mắt, làm ra bộ dạng búng tay.
Bùi Tiền vội ngồi dậy, hai tay bảo vệ cái trán và lá bùa bảo bối của mình.
Thôi Đông Sơn hai tay thu trong tay áo, tựa chéo lên mặt bàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta, đừng luôn làm tiên sinh thất vọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận