Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1575 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (8)



Chương 1575 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (8)




Nếu như Thôi Sàm thua, từ nay về sau Thôi Sàm sẽ được phép tồn tại ở Đại Tùy giống như kiểu cắt đất xưng vương, đồng thời không chỉ có Thôi Sàm mà toàn bộ Tống thị vương triều Đại Ly đều muốn đặt cược lên người Trần Bình An, Trần Bình An xứng đáng với giá tiền này. Lần trước khi gặp mặt, Thôi Sàm đã mỉm cười nói: “Ta đã cho rằng kết cục này là một tử cục, nhưng Trần Bình An lại phá ra được, thế tất nhiên là đáng nhận được hai chữ bội phục của ta. Loại tồn tại này không thể đánh giết một cách tùy tiện, vậy thì... Dùng một cách cực đoan khác, toàn lực lôi kéo, giờ này rồi ai mà để ý đến chuyện có mất mặt hay không nữa.”
Nếu như Thôi Đông Sơn thua thì nhất định sẽ phải rời núi, rời khỏi thư viện Sơn Nhai, phải giúp cho Thôi Sàm bày mưu tính kế, đánh dẹp vương triều Chu Huỳnh. Sau khi dạo quanh một vòng thư viện Quan Hồ, điều động thiết kỵ Đại Ly, hoặc là lấy Đại Ly là phía nam, Thư Giản hồ là phía bắc, trấn áp các phương, nhanh chóng thôn tính hết các nước chư hầu trong nửa cái Bảo Bình châu này, biến thành quốc lực thật sự thuộc về Đại Ly.
Thôi Đông Sơn còn phải ngoan ngoãn quay về con đường sự nghiệp, trở thành đại đệ tử khai sơn của học thuyết sự nghiệp của Thôi Sàm.
Chiếc đò tiên gia của Thanh Loan quốc kia sao lại lề mà lề mề như vậy? Vì sao lại không có chiếc đò ngang nào đi từ Thanh Loan quốc, Hoàng Đình quốc, hay Lão Long thành đi thẳng đến Thư Giản hồ? Vì sao Trần Bình An lại luyện hóa vật bản mệnh thứ hai trong thư viện Đại Tùy? Vì sao Long Tuyền quận lại bắt đầu bán đỉnh núi?
Cũng là vì sẵn sàng cho mọi chuyện ở Thư Giản hồ, chỉ còn thiếu mỗi gió đông thôi.
Nhưng trong quá trình này, tất cả đều cần phải phù hợp với xu thế của một châu, hợp tình hợp lý, không phải do Thôi Sàm cố sức tạo ra cục diện này mà là dưới điều kiện Thôi Đông Sơn không ngừng quan sát, Thôi Sàm đi từng bước một, đi bước nào cũng đều có lý cả.
Đại Ly đã len lỏi vào Thư Giản hồ từ lâu, bây giờ mới bắt đầu từ từ thu lưới.
Thân là một mảnh đất trọng yếu tiếp giáp với Chu Huỳnh, trong mắt quốc sư Đại Ly, Thư Giản hồ đã sớm là vật trong lòng bàn tay.
Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu muốn thống nhất Thư Giản hồ, sau khi thống nhất giang hồ xong thì giao lại cho ai? Tất nhiên là bán cho đế vương rồi, bán với cái giá trên trời.
Chỉ là đế vương này cách Thư Giản hồ có hơi xa, đế vương lại muốn chuyển nhượng lại thì bán cho ai đây? Là Ngọc Khuê tông Đồng Diệp châu. Ngọc khuê tông đang tính chọn một nơi phong thủy bảo địa ở Bảo Bình châu làm nơi khai tông lập phái, đã có ba sự lựa chọn, một nơi là Long Tuyền quận, chia đôi nó ra, Nguyễn Cung và Ngọc Khuê tông chia đều, thứ hai là một chỗ nào đó gần Vân Lâm Khương thị và Thanh Loan quốc, cuối cùng chính là Thư Giản hồ.
Tâm tính Lưu Chí Mậu vốn kiêu hùng, mấy năm nay, ra tay quyết đoán, lôi kéo và ân uy ông ta đồng thời làm hết, đã có phong thái là bá vương một phương của Thư Giản hồ, lần cuối ra chiêu diệt gọn, lại cộng thêm sự trợ giúp của tu sĩ Đại Ly, vẫn có hy vọng giải quyết dứt khoát.
Lẽ ra phải kể thêm một Nguyễn Tú đứng ở phía đối lập của Cố Xán, vốn nên đợi đến lúc đề cử ra minh chủ giang hồ lần thứ nhất xong xuôi, sau khi trải qua một trận chém giết không ngừng, sẽ làm con chim sẻ đứng phía sau.
Không sao cả.
Ban đầu Nguyễn Tú đã không có mặt trong ván cờ này rồi, có nàng ở đó hay không cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhiều nhất chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Vốn dĩ Trần Bình An nên ở Long Tuyền quận, vui vui vẻ vẻ mua thêm một hai ngọn núi, ở trong căn nhà trúc nghèo nàn luyện quyền, tâm sự cùng hai con rắn nhỏ, vui vẻ hòa thuận.
Sau đó hắn sẽ đột nhiên nghe được tin dữ từ Thư Giản hồ, bức rèm che trận đại hỗn chiến của Thư Giản hồ được kéo ra, Cố Xán tuổi còn nhỏ đã bị lún sâu vào trong đó, đồng thời sức ảnh hưởng cũng tương đối lớn.
Từ sau lúc đó, Trần Bình An mới bắt đầu đi lên chiếc đò ngang tiên gia vừa hay trùng hợp đi ngang qua núi Ngưu Giác, thông qua sự quen biết riêng với Ngụy Bách, hao tốn một đống tiền thần tiên lớn, mạo hiểm xuyên qua không trung Bảo Bình châu đi vào Thư Giản hồ.
Chờ đến lúc đó, tình thế cũng sẽ càng nan giải và phức tạp hơn bây giờ nhiều.
Bởi vì người chết sẽ nhiều hơn.
Có thể còn có thêm một Nguyễn Tú.
Thôi Sàm cười nói: “Vẫn chẳng có liên quan gì mấy, đại cục đã định, coi như ta không đành lòng một gậy đánh chết Thôi Đông Sơn ngươi đi, tránh cho ngươi thay đổi quá trình mọi chuyện, dài dòng loằng ngoằng, làm ảnh hưởng đến hướng đi của đại cục ở Bảo Bình châu.”
Ánh mắt Thôi Sàm nhìn sang, nhìn về phía một con đường nhỏ trong Thư Giản hồ, trên mặt mang đầy nét cười, chầm chậm nói: “Trần Bình An ngươi tự mình lập thân, chuyện gì cũng muốn nói đạo lý, lẽ nào muốn trở thành một tự liễu hán của Phật môn sao? Cái này cũng là do ngươi thôi!”
(Tự liễu hán: người chỉ độ chính mình).
“Tất cả những đạo lý mà ngươi tin tưởng không phân biệt thân sơ, vậy ta sẽ khiến cho người ngươi quan tâm nhất, thân thiết nhất phạm phải sai lầm lớn, lỗi sai to bằng trời, nhưng hình như người đó cũng có chút lý do, lúc ấy Trần Bình An ngươi sẽ làm gì đây? Đạo lý mà Trần Bình An ngươi nhất mực tuân theo có còn có tác dụng không? Ta rất tò mò, cũng mong đợi lắm đó.”
“Ngươi sẽ tìm thấy đạo lý mình muốn trên cuốn sách viết mấy lời lộn xộn của đám văn nhân kia hoặc là tìm trên mấy lời danh ngôn cảnh cáo?”
Thôi Sàm nheo mắt lại: “Ta và ngươi đều mở to mắt mà chờ xem.”
Thôi Đông Sơn cười lạnh nói: “Hay cho một tên quân tử có thể đứng đầu một phương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận