Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 902: Hương Khói Lượn Lờ (2)

Chương 902: Hương Khói Lượn Lờ (2)Chương 902: Hương Khói Lượn Lờ (2)
Chương 902: Hương Khói Lượn Lờ (2)
Nguyễn Tú ngẫu nhiên sẽ đi tới đình nghỉ chân trên đỉnh Thần Tú Sơn, chọn một ngày trời quang sáng sủa, đưa mắt trông về phía xa, nhìn những khe nước quanh co khúc khuỷu này cuối cùng hợp dòng trở thành Long Tu hà, lại biến thành Thiết Phù giang dòng nước rào rạt.
Nguyễn Tú không phải thích ngắm nhìn những khe nước giang hà này, hoàn toàn ngược lại, cô cảm thấy chúng nó thực chướng mắt. Hà bá hà bà, giang thủy chính thần, vũ sư vân mẫu vân vân, chỉ cần là các thần linh dính dáng đến nước, từ thuở nhỏ cô đã không thích, nghe thấy những danh xưng tên hiệu này sẽ thấy phiền lòng.
Muốn giống như đối phó một cây kiếm mới ra lô kiếm vậy, một chùy nện xuống, xong hết mọi chuyện.
Hôm nay, Nguyễn Tú: lười biếng tựa vào lan can, ngáp một cái.
Bên ngoài đình nghỉ chân truyền đến một trận tiếng bước chân nho nhỏ, Nguyễn Tú quay đầu nhìn lại, xa xa đi tới một hàng bến người. đều là nho sam văn cân.
Nguyễn Tú liếc mắt, đều là người quen biết, Thái Thú Ngô Diên, một nam nhân trẻ tuổi thăng quan rất nhanh, môn sinh đắc ý của quốc sư Đại Ly Thôi Sàm.
Một đốc tạo quan họ Tào đương nhiệm việc nung gốm, còn có người họ Viên, hai họ Viên Tào, đều là dòng họ thượng trụ quốc, lần này hai miếu văn võ kiến tạo ở lão từ sơn cùng mộ thần tiên, người được hiến tế cung phụng chính là lão tổ của hai người này.
Người cuối cùng là vị phó sơn trưởng thư viện Lâm Lộc Phi Vân Sơn. xuất thân lão Thi Lang Hoàng Đình quốc, tên là Trình Thủy Đông, thực ra là một lão giao.
Nguyễn Tú đứng lên, đi khỏi đình nghỉ chân, nhường vị trí thưởng cảnh tốt nhất lại cho bọn hắn.
Bốn người cười với cô, nhưng thật ra không có ai quá mức nịnh nọt thể hiện ý tốt, hơn nữa Nguyễn Tú dù sao cũng là cô gái xuất hiện một mình, bọn họ không tiện thể hiện thân thiện quá mức.
Đổi thành Luyện khí sĩ khác, chắc chắn ít nhất cũng sẽ nói lời cảm ơn Nguyễn Tú, cộng thêm tự báo danh hiệu, làm cho quen mát. Bốn người có hẹn tới đây chơi cờ, Ngô Diên muốn đánh cờ cùng Trình sơn trưởng, tiên sinh của Ngô Diên, Thôi Sàm hoàn toàn xứng đáng Đại Ly đệ nhất danh thủ quốc gia, thuở Ngô Diên còn đi theo Thôi Sàm nghiên cứu học ván, kỳ lực đại trướng, là nổi danh cao thủ kinh thành, Tào Viên hai người, lần này chỉ là đang xem cuộc chiến mà thôi.
Tổ tiên Tào Viên là tri kỉ hảo hữu, là Đại Ly song bích, nhưng mà sau mấy trăm năm, hai họ đã có phần như nước với lửa, Tào Viên hai người ngồi đối diện nhau, nhưng hầu như ngay cả nhìn cũng không nhìn nhau. Hôm nay Đại Tùy và Đại Ly kết thành minh ước, hai bên ai náy đều ở Đại Ly Phi Vân Sơn cùng Đại Tùy Đông Sơn ký kết sơn minh, Đại Ly ở toàn bộ phương Bắc Bảo Bình châu có thể nói một nhà độc đại, bao gồm cả Hoàng Đình quốc, mấy phiên thuộc quốc Đại Tùy đều bắt đầu chuyển sang xưng thần tiến cống với Đại Ly Tống thị, đương nhiên trong đó có chút khúc chiết, rất nhiều thế tộc nhà cao cửa rộng đều cảm thấy hành động này là bội bạc, sau đó tiếng vó ngựa thiết ky Đại Ly bắt đầu vang lên, sau khi vó ngựa ngừng lại, rớt xuống rất nhiều rất nhiều đầu lâu những kẻ vốn đầu đôi mũ quan hoặc là danh sĩ cao quan.
Triều dã trên dưới sơn thượng cùng giang hồ Đại Tùy đều lâm vào bầu không khí lặng lẽ lạ lùng.
Đường đường Đại Tùy, chính thống của văn mạch phương Bắc Bảo Bình châu, quốc lực cường thịnh, thế mà chưa chiến mà đã hàng, cắt đất cầu hòa!
Một vị văn đàn danh sĩ say rượu hát vang, lên núi chỉ phú, trước khi nhảy xuống vực tự sát, đã lưu lại một câu di ngôn cuối cùng,"Đại Tùy từ khi Cao thị khai quốc tới nay, kẻ sĩ chịu nhục đến tận đây, chỉ có thể chết, để chứng minh trong sach." Một vị Đại Tùy kỳ đàn quốc thủ danh chấn bán châu đã đem bàn cờ yêu thích nhất làm củi đốt.
Triều đình kinh thành Đại Tùy lục tục có người từ quan, từ bộ đường cao quan đến viên ngoại lang trung, nhiều đến hơn trăm người. Có lời đồn kinh thành lục bộ nha môn, nháy mắt đã mắt đi một nửa.
Mặc kệ như thế nào, thiết ky Đại Ly bắt đầu nam hạ.
Bảo Bình châu đã bắt đầu có loạn tượng.
Bên đình nghỉ chân thi thoảng vang lên tiếng hạ cờ lách vách.
Nguyễn Tú đi tới dưới tán một gốc cây cổ tùng bên nhai, vừa đi vừa nhặt những hòn đá bên đường, sau đó nhẹ nhàng ném xuống bên ngoài vách đá.
Mây mù chậm rãi trôi qua như nước sông dài, thiên địa mờ mịt.
Đột nhiên cô làm rơi những viên đá còn thừa trong tay.
Hôm nay còn phải giúp cha rèn sắt mà, tiêu rồi tiêu rồi, đã trễ như vậy rồi, tối nay chắc chắn không được ăn thịt muối hằm măng tồi.
Có một nhà ba người, lên độ thuyền vượt châu, từ nam chí bắc, cuối cùng tới được đích đến bắc Câu Lô châu, một tòa tiên gia môn phái tên là Sư Tử phong.
Bên trong đội ngũ có thêm một đôi chủ tớ trẻ tuổi, một quý công tử đầy phong độ của người trí thức, thư đồng còn trẻ hỗ trợ dắt theo một con ngựa, trên lưng ngựa là yên ngựa vàng bạc quan chế vương triều Hoa Linh độc hữu, thư đồng không vui lắm, dọc theo đường đi sắc mặt không được tốt, nhưng mà công tử nhà mình nhất quyết muốn dẫn đường cho người ta, hắn khó mà nói được cái gì.
Một nhà ba người nọ trông rất quê mùa, mắấu chốt là không có chút nhãn lực nào, tuy nói đôi hán tử phụ nhân thô bỉ đến cực điểm kia sinh ra được một nữ nhi không tệ, nhưng mà dù cô ta có đẹp đến máy cũng đâu thể nào xứng đôi với công tử nhà mình? Vương triều Hoa Linh là đại vương triều bắc Câu Lô châu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy Hoàng đế họ Hàn, nhưng ai chẳng biết trên triều đình người mang quan mũ, nếu như thật sự tính đếm, một nửa đều là cùng một dòng họ với công tử nhà mình.
Hơn nữa công tử tuy không phải dòng độc đỉnh gia tộc, nhưng thế hệ này của gia tộc chỉ có hai người công tử cùng huynh trưởng hắn, huynh trưởng là con vợ thứ, công tử lại là đích hệ, thế nên công tử cho dù là cưới công chúa cũng còn chưa xứng, làm gì phải dính dáng tới một cô gái sơn dã có mắt không tròng?
Một hộ đến từ một địa phương nhỏ như Bảo Bình châu, thực sự không đảm đương nỗi công tử cậu ân cần như vậy a.
Thư đồng vừa đi đường vừa tức giận đến máy lần rớt nước mắt, nhưng mà công tử nhiều nhất chỉ là an ủi hắn vài câu, vẫn cứ đi theo ba người nọ cùng nhau chạy tới Sư Tử Phong. Chủ nhân Sư Tử phong tuy là người của tiên gia rất có danh tiếng, nhưng có sao chứ?
Nhìn gia gia công tử không giống kẻ muốn mang theo cái đuôi làm người?
Cho dù có là lục địa kiếm tiên gió đến mây đi, một thư đồng hầu chuyện đọc sách như hắn mấy năm nay nhờ hưởng sái công tử cũng đã gặp được không ít.
Chỉ là vị thư đồng thiếu niên nhãn giới rất cao này đã gặp gỡ máy vị kiếm tiên thực thụ hàng thật giá thật, nhưng mà sơn chủ tòa Sư Tử phong kia, thật ra hắn vẫn là khinh thường, tuy chỉ là Địa tiên mười cảnh Nguyên Anh, nhưng Địa tiên bắc Câu Lô châu, dù đáng giá nhưng lại không có chút bản lãnh thực nào, trừ phi làm sơn dã tán tiên tiêu dao thế ngoại, nếu không rất khó đứng vững gót chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận