Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1164: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ

Chương 1164: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu NguyệChương 1164: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệ
Chương 1164: Tổ Sư Đường Bài, Đỉnh Đầu Nguyệt Quang (7)
Cái đó không liên quan gì tới tu vi hay năm tuổi.
Cả tòa Thái Bình sơn cũng chỉ có năm sáu người được treo ngọc bội này, lớn tuổi nhất đã cao tới ba trăm tuổi, hiện nay quản lý Tàng thư Đạo gia của Thái Bình sơn, tu vi chẳng qua là Long Môn cảnh. Tuổi tác nhỏ nhất là tiểu đạo đồng mới bảy tám tuổi, thiên tư trác tuyệt.
Nhưng nói tới nỗi tiếng nhát, vậy khẳng định phải là nữ quan Hoàng Đình, một người một kiếm xuống núi vân du.
Cho nên từ giờ khắc này, phù hộ thân cho Trần Bình An ở Đồng Diệp châu chính là cả tòa Thái Bình sơn.
Mà vị lão thiên quân tổ sư gia Thái Bình sơn mới vừa thi triển thần thông tiên nhân khiến người lóa mắt, kim thân pháp tướng hiện thế, tay cầm Minh Nguyệt kính, giá ngự tiên kiếm giết địch ở ngoài vạn dặm.
Lúc này, ai dám trêu chọc Thái Bình sơn?
Trần Bình An cảm khái vạn phần, đi trở về viện tử.
Một bộ áo bào trắng, búi tóc cắm ngọc trâm, giữa eo đeo ngọc bài.
Trên đường, tư lại dịch quán nhìn thấy Trần Bình An, ai nấy đều tưởng hắn là một vị người đọc sách.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ Diêu gia khởi hành ởi tới thành Thận Cảnh.
Càng gần thành Thận Cảnh, cũng đồng nghĩa với thời gian ly biệt giữa đám người Trần Bình An và đội ngũ Diêu gia sắp đén.
Hoàng hôn một ngày nọ, Diêu gia trọ lại ở tòa dịch quán cuối cùng trên con đường đi về hướng bắc lần này, dịch quán rất mộc mạc, thậm chí là đơn sơ, so với dịch quán có cả một tòa lâm viên ở thành Ky Hạc thì đúng là một trời một vực.
Men theo quan lộ ngoài dịch quán, hành tâu hơn mười dặm, có ngọn Chiếu Bình phong, tuy không cao, lại như lợi kiếm xuất vỏ, rất thích hợp để ngắm cảnh bình minh hoặc hoàng hôn, là một nơi địa danh hình thắng chắn kinh sư, thường xuyên có quan to hiển quý và con em vương tôn nghỉ lại cả đêm ở khách sạn trên đỉnh núi, chính vì hân thưởng kỳ cảnh tuyệt mỹ mặt trời ló ra từ Đông Hải, chiếu rọi thế gian.
Diêu Trấn muốn lôi kéo Trần Bình An đi Chiếu Bình phong, hơn nữa trừ tam Diêu, không có khiến bất kỳ tu sĩ tùy quân nào cùng theo.
Sau cùng cũng chỉ có lão tướng quân và tam Diêu, Trần Bình An và Bùi Tiền đi Chiếu Bình phong, leo núi nghỉ đêm trong khách sạn ở đỉnh núi.
Phía sau khách sạn là một đài ngắm cảnh có bờ sườn dốc hướng đông, là nơi thưởng cảnh tốt nhất trong sáu khách sạn ở Chiếu Bình phong.
Một hàng người cầm mỹ tửu, thức ăn khuya đặt lên bàn, trước ngắm trăng sau đó lại thưởng cảnh mặt trời mọc.
Thiếu niên Diêu Tiên Chi ồn ào cùng Bùi Tiền tay càm Hành Sơn trượng, hai người đang bận rộn "mài dũa võ nghệ".
Thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi một mình đi tới bờ lan can bên kia, dõi mắt nhìn xa về hướng nam, tựa hồ có chút thương cảm.
Lão tướng quân thê thốt nói sẽ thức đêm đợi đến mặt trời mọc, nhưng mà sau khi uống xong hai bầu rượu, hắn không chuốc say được Trần Bình An, chính mình lại đã say lướt khướt, Diêu Cận Chi và Diêu Lĩnh Chi đành phải dìu đỡ gia gia trở về khách sạn.
Bùi Tiền cùng Diêu Tiên Chỉ tinh thần đều rất tốt, nhát định có thể đơi đến quan thưởng cảnh bình minh ngày hôm sau.
Trần Bình An một mình ngồi bên bàn, càm cây Hành Sơn trượng bị Bùi Tiền vứt ở một bên, nhàm chán vẽ vòng tròn trên nền đất bùn dưới chân.
Một vòng tròn nhỏ, tiếp một vòng tròn lớn, lại tiếp một cái vòng tròn càng lớn, rồi lại càng lớn.
Tầng tầng bao bọc lấy nhau.
Tâm thần Trần Bình An đắm chìm trong đó.
Diêu Cận Chi đã đứng ở sau lưng Trần Bình An, nhìn thật lâu, hỏi: "Sao không vẽ tiếp?"
Trần Bình An thu lại Hành Sơn trương. nghiêng dưa bàn đá, cười nói: "Chỉ có thể vẽ đến chỗ này."
Diêu Cận Chi ngồi xuống, tự rót cho chính mình một chén rượu, sau khi vào khách sạn cô đã tháo mũ che mặt ra, lúc uống rượu, khuôn mặt nhíu lại, xem ra chén rượu kia rất khó nuốt, uống xong, liếc mắt nhìn đất, nói: "Đúng là rất khó vẽ tiếp. Ta đoán quân tử Nho gia cũng không vẽ tiếp được."
Trần Bình An lắc lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn bờ lan can bên kia, Diêu Tiên Chi và Bùi Tiền một lớn một nhỏ đang lúi húi làm gì đó, hình như là thương lượng chuyện gì. Diêu Cận Chi cười hỏi: "Ngươi không hỏi ta có thật hiểu ngươi vẽ cái gì, hay chỉ là giả hiểu?"
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Diêu cô nương quá nửa là biết. "
Diêu Cận Chi thoáng do dự, rót cho chính mình chén rượu, một hơi uống cạn, sắc mặt đỏ hồng, càng thêm phần sáng ngời lóa mắt, nàng chậm rãi nói: "Giữa hai người chúng ta, giữa các môn hộ, giữa quốc gia với quốc gia, giữa châu với châu, giữa văn mạch, giữa tam giáo, giữa học vấn bách gia, giữa thiên hạ với thiên hạ, giữa Nhân tộc với Yêu tộc! Trần Bình An ngươi nghĩ khắp các đạo lý mà tự mình biết, chính hai chữ "đạo lý" này, rốt cục có thể bao hàm máy vòng tròn. Sau đó ngươi sẽ vẽ thêm vòng tròn bên ngoài rìa quỹ tích vòng tròn đã có, cứ thế quanh đi quần lại, mãi đến khi ngươi nối liền một vòng tròn nữa, rồi lại vượt qua, tiếp tục! Chỉ có như vậy, ngươi mới sẽ tiến đi mà mỗi một bước đều không thẹn với lương tâm, tuy làm người xử thế sẽ rất mệt, nhưng trong lòng ngươi không mệt chút nào, cho nên ngươi chỉ cần ra quyền xuất kiếm, sẽ có thể một đi không về, cũng chỉ có Trần Bình An ngươi mới có tư cách nói câu, không thẹn với lòng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận