Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1208: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (2)

Chương 1208: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (2)Chương 1208: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (2)
Chương 1208: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (2)
Phạm Nhị cũng không thất vọng, len lén thu lại túi tiền riêng của mình, bên trong toàn là tiền thế tục Kim Nguyên Bảo. Quy củ Phạm gia rất nghiêm lệ, dù trên trên dưới có sủng nịch Phạm Nhị hắn đến máy, nhưng tiền thần tiên thì một đồng cũng không có, cho nên vì hẹn ước mời Trần Bình An uống hoa tửu, hai năm qua Phạm Nhị không ít lần vỗ mông ngựa các trưởng bối trong gia tộc, xuân tiết năm ngoái chỉ cần là môn hộ họ Phạm thì Phạm Nhị đều dạo quanh một lần, nhờ đó mới thiên tân vạn khổ tích cóp được chút của riêng kia.
Phạm Nhị đột nhiên nói: "Lên xe nói chuyện, tới chỗ ta."
Trần Bình An gật gật đầu, để Bùi Tiền trở về thùng xe trước, sau đó hắn mới cùng Phạm Nhị lên xe.
Hai người ngồi vào toa xe, Trần Bình An hỏi: "Có phiền gì không?”
Chỉ có chiếc xe ngựa này mới có thể cách tuyệt những thủ đoạn thăm đò.
Phạm Nhị gật gật đầu: "Ngươi rời đi không bao lâu, Lão Long thành liền biến thiên."
Trần Bình An tháo xuống hồ lô rượu, đưa cho Phạm Nhị: "Cứ nói từ từ, không vội."
Phạm Nhị cười tươi như hoa, tiếp lấy Khương Hò, lắc lư: "Ta chỉ uống một ngụm nhỏ thôi... Ai nha, rượu này dễ uống, vị khác với Quế Hoa tửu nhà ta, đều có nét riêng, vừa mới chỉ nhấp một tí, uống thêm chút nữa...”
Trần Bình An ngồi xếp bằng, cười nhìn bạn cùng lứa.
Mặc kệ tiếp theo sẽ nghe được tin tức xấu gì.
Nhìn thấy Phạm Nhị vẫn là Phạm Nhị khi xưa, đó đã là tin tức tốt nhát.
Phạm Nhị uống "ba ngụm nhỏ" mỹ tửu Đồng Diệp châu trong hồ lô dưỡng kiếm, sau đó mới trả cho Trần Bình An, chậm rãi nói: "Hẳn là ngươi đã biết năm họ lớn ở Lão Long thành. Dựa theo thực lực thì lần lượt là họ Phù Tôn Phương Hầu Đinh, Phạm gia chúng ta vẫn luôn phụ thuộc Phù gia, Phù gia lại giữ ghế thành chủ Lão Long thành, có thể lấy một đánh bốn, cộng thêm Phạm gia nắm trong tay Quế Hoa đảo, cho nên một số người mới miễn cưỡng gán ghép Phạm thị vào thay một trong ba họ xếp sau. Riêng Tôn gia bởi vì có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn tổ trạch, việc kinh doanh cũng rất tốt, cho nên không ai đi chát vấn cả." Trần Bình An gật gật đầu.
Phạm Nhị chống hai tay lên gối, rủ rỉ kể lại nội màn và phong ba trong hai năm qua ở Lão Long thành.
"Năm họ lớn cũng tốt, sáu họ lớn cũng được, vốn Phù gia không hề muốn một nhà độc đại, mọi người bình an vô sự, tất nhiên sẽ có va chạm, chỉ là trước năm ngoái thì còn không đến nỗi xé rách da mặt."
"Thành chủ Phù Huề vốn là một vị Nguyên Anh Địa tiên, trong tay nắm bốn chiếc bán Tiên Binh, hơn nữa người Phù gia rất kỳ quái, Kim Đan cảnh đã có thể giá ngự binh khí tiên gia như thế. lai thêm lão tổ tránh ở sau màn."
"Gia chủ Tôn thị Tôn Gia Thụ tu vi không nổi bật, nhưng tổ trạch Tôn thị có một vị tổ tông Nguyên Anh, ba vị cung phụng Kim Đan, một vị tu sĩ Kim Đan trong đó mới vừa gia hạn thêm trăm năm, ở Lão Long thành chúng ta, người đó cùng Sở Dương, cung phụng đứng đầu Phù gia kết mao tu hành bên cạnh Đăng Long đài được coi là tu sĩ Kim Đan có hy vọng chen thân Nguyên Anh nhát.
"Phương gia tuy không có Nguyên Anh, nhưng có hai vị tông sư Võ Đạo thất cảnh, một vị Kim Đan kiếm tu bát cảnh, dưới núi phía nam Bảo Bình châu, bát luận là vương triều hay giang hồ đều thâm căn cố đế, không thể khinh thường." "Hàu gia dựa vào vị hiền nhân thư viện xuất thân con dòng vợ thứ trong gia tộc kia mới có thê đứng vững gót chân ở Lão Long thành, vốn là gia tộc yếu thế nhất, nhưng đầu xuân năm ngoái vị hiền nhân Hầu thị không máy khi về quê tế tổ kia đột nhiên trở về, vậy mà đã thành là quân tử thư viện Quan Hồ, thế nên nửa năm trước Hầu gia rất phong quang. Sau khi vị quân tử kia trở về, lộ tuyến đò ngang mà Hầu gia vốn thiếu chút nữa đã mắt đi đã giữ lại được, thịt Phương gia đã ăn vào bụng đều ngoan ngoãn nhỗ ra, còn bồi thường Hầu gia rất nhiều. Mấy môn phái tiên gia trên núi do Hầu gia tự tay nâng đỡ phần lớn là cỏ mọc đầu tường."
"Tình hình Định gia cũng tương tự như Hầu gia, đều dựa vào "người ngoài" để giữ thể diện, Hầu gia là một quân tử bị gia tộc ruồng bỏ, Đinh gia thì dựa vào một nữ tử mà khi xưa bọn họ hết sức coi thường, chẳng ngờ người đó lại có quan hệ ruột thịt với Đồng Diệp Tông. Vị đệ tử đích truyền, hoặc nói cách khác là nữ tử kia, cũng thật sự niệm tình xưa, khác hẳn với quân tử thư viện Quan Hồ không thèm đoái hoài tới gia tộc. Năm ngoái, vị quân tử đó dẫn theo thê tử lần nữa về đến Lão Long thành, hơn nữa bên người còn có máy vị tu sĩ Kim Đan tu sĩ hỗ trợ."
Phạm Nhị khẽ vươn tay: "Khát quá."
Trần Bình An vứt hồ lô dưỡng kiếm cho hắn: "Ngươi cứ cầm hồ lô đi, tới tới lui lui, ngươi không phiền ta phiền."
Phạm Nhị cũng không khách khí, nhấp một ngụm nhỏ rồi tiếp tục nói: "Nhưng sau đó đã xảy ra hai chuyện khiến Lão Long thành chúng ta trời long đất lở. Một chuyện chắc ngươi có thể nghĩ tới nhưng chuyên còn lai ngươi tuyệt đối không đoán ra."
Trần Bình An cười nói: "Khương thị gả con gái cho Phù Nam Hoa là một trong số đó, cái này ta đoán được.”
Phạm Nhị gật đầu nói: "Vị nữ tử kia mang theo của hồi môn rất lớn, quá sức tưởng tượng. Ma ma dạy nàng là một vị Nguyên Anh kiếm tu trong truyền thuyết, cũng đi theo nàng tến vào Phù gia. Ngoài ra, trong của hồi môn còn có..."
Nói tới đây, Phạm Nhị thở dài một hơi, lại nhấp ngụm rượu: "Là một con ấu giao một đường từ phủ đệ Khương thị tiềm hành dưới đáy biển đi đến bên ngoài Lão Long thành. tuy tu vị mới là Kim Đan cảnh, song với bực di chủng thượng cổ như thế, theo quy củ, Kim Đan có thể coi như Nguyên Anh.”
Trần Bình An nói: 'Vậy là, Phù gia sẽ có cơ sở để triệt để nhất thống Lão Long thành, ít nhát là có khí thế."
Song rất nhanh Trần Bình An liền nhíu mày: "Nhưng mặc dù được trợ giúp từ của hồi môn của vị Vân Lâm Khương thị kia, lại có Phạm gia các ngươi làm minh hữu, Phù gia muốn một hơi nuốt trọn cả tòa Lão Long thành e là phải trả cái giá quá lớn, bốn họ lớn còn lại nhất định sẽ bị bức sáp lại với nhau, một khi khai chiến, những Địa tiên Kim Đan Nguyên Anh kia đánh nhau, khoan nói sẽ hủy đi bao nhiêu địa bàn Lão Long thành, Phù gia hẳn cũng sẽ đau lòng mới đúng."
Phạm Nhị cười khổ nói: "Thế là trong tình thế giương nỏ tuốt kiếm lại không ai có "đại nghĩa" để ra tay đó, một chuyện ngoài ý liệu đã xảy ra."
Trần Bình An hỏi: "Chuyện gì?"
Phạm Nhị gãi gãi đầu: "Có liên quan đến cửa hàng Khôi Trần, cũng liên quan đến Trịnh tiên sinh, thế nên cũng liên quan tới Phạm gia chúng ta.”
Trần Bình An yên lặng chờ Phạm Nhị kê tiếp.
Lần này Phạm Nhị ngửa đầu hung hăng chuốc một ngụm lớn, xoa xoa miệng, nhẹ giọng nói: "Không lâu sau khi ngươi đi, một vị cô nương trong cửa hàng bị một đứa con cháu đích hệ Phương gia cưỡng hại, chết rồi."
Trần Bình An trầm mặc không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận