Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1324: Lại Một Năm Xuân Nữa (4)

Chương 1324: Lại Một Năm Xuân Nữa (4)Chương 1324: Lại Một Năm Xuân Nữa (4)
Chương 1324: Lại Một Năm Xuân Nữa (4)
Ngụy Tiện vẫn là người trầm mặc ít lời nhất, cũng chỉ tán gẫu nhiều nhất với Bùi Tiền, một lớn một nhỏ, cả ngày không lớn không nhỏ.
Thôi Đông Sơn vẫn giống lúc trước, sau khi rời khỏi kinh thành Đại Tùy, hai người kết bạn du lịch, ngẫu nhiên sẽ biến mắt một đoạn thời gian, Trần Bình An cũng không hỏi đến.
"Lão giả" Thạch Nhu cuối cùng giũ đi một ít khí chất son phán, đi đường không lắc hông giống nữ tử nữa, không có sóng mắt lưu chuyên theo thói quen, cũng sẽ không không tự giác tạo dáng lan hoa chỉ, rốt cuộc đã giống lão nhân đầu bạc hẳn hoi rồi.
Nhưng Thạch Nhu vẫn là người không được ưa thích nhất trong đội ngũ này, địa vị giang hồ chỉ sợ ngay cả con trâu cũng không bằng.
Bùi Tiền luyện tập Bạch Viên Bối Kiếm Thuật cùng Tha Đao Thức, tương đối chịu khó, dù sao chỉ là tư thế, còn rất uy phong, không cần chịu khổ khai cân bạt cốt, so với lục bộ tâu thung sáu bước đi cọc, nó thích dùng đao trúc kiếm trúc Trần Bình An làm giúp nó hơn, luyện tập bộ đao pháp kiếm thuật nữ quan Hoàng Đình truyền thụ cho nó. Chỉ là một lần bị Thôi Đông Sơn ngồi xếp bằng ở trên lưng trâu, dùng giọng điệu quái gở, chê bai Bối Kiếm Thuật của nó thương tích đầy mình, Thôi Đông Sơn ôm bụng cười to, dẫn tới từ trên lưng trâu ngã thẳng xuống đắt, khiến Bùi Tiền bị đả kích tinh thần suy sụp mấy ngày, mỗi ngày chỉ dám luyện tập đi cọc.
Đoàn người đến một tòa quận thành cách kinh sư Thanh Loan quốc gần nhát.
Không biết Thôi Đông Sơn như thế nào tìm được, mọi người ở một tòa quán trọ tiên gia đặt chân tìm yên tỉnh trong náo nhiệt.
Trần Bình An quả thật không có thiên phú chơi cờ gì, chỉ là chưa vứt hẳn sang một bên, cũng chưa để tâm vào chuyện vụn vặt, chậm trễ quyền pháp kiếm thuật, mỗi ngày dành xắp xỉ một canh giờ theo Thôi Đông Sơn học cờ.
Đến tòa quán trọ tiên gia tên là Bách Hoa Uyên này, nghe nói chưởng quây là vị tu sĩ Quan Hải cảnh khuôn mặt nam tử trung niên, chỉ là chưa lộ diện ở trước mặt bọn Trần Bình An. Quán trọ diện tích rất lớn, hơn nữa trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thắm vào ruột gan. Bởi vì tranh luận phật đạo lập tức sẽ tổ chức ở kinh thành cách đó không xa, tòa quán trọ tiên gia của quận thành này cũng không còn lại nhiều phòng, Bùi Tiền một lần nữa ngủ chung một phòng với Tùy Hữu Biên, Lô Bạch Tượng và Chu Liễm Ngụy Tiện ba người chen chúc một phòng, Thôi Đông Sơn ở cùng Thạch Nhu, Trần Bình An là người duy nhất độc chiếm một phòng.
Ở bên này rất tốn tiền, chỉ là tiền nào của nấy, có rất nhiều lợi ích thực tế ngàn vàng khó mua, ví dụ như một ít tin tức tin đồn thú vị trên núi về tranh luận Phật Đạo, lấy hình thức tương tự quan phủ bố báo, tiểu nhị quán trọ mỗi ngày đều sẽ tặng cho khách nhân. Ngoài ra, mỗi gian phòng, đều có máy vật phẩm linh khí nhỏ lấy may mắn, đặt danh hiệu tiên gia linh khí, thật ra phần nhiều là đầu thừa đuôi thẹo chế tạo thành, tống cộng giá trị hai ba đồng tiền Tuyết Hoa, có thể tùy ý khách nhân mang ởi.
Điều này làm Bùi Tiền rất vui vẻ.
Mở miệng nịnh nọt Tùy Hữu Biên, lấy được món đồ nho nhỏ trong phòng của hai người, lại chạy tới lão Ngụy Tiểu Bạch bên kia, mời bọn họ cắn hạt dưa ăn dưa và trái cây, lải nhải, chết sống không muốn rời khỏi phòng, cuối cùng vẫn là Chu Liễm ngại phiền, để Bùi Tiền cầm ba món đồ nhỏ kia nhanh chóng biến đi, cuối cùng cộng thêm bốn món trong phòng Trần Bình An, Bùi Tiền lập tức có thêm mười món linh khí mạt hạng, tiên sư trung ngũ cảnh xem thường những thứ trói buộc trông được không dùng được này, tiên sư hạ ngũ cảnh thì căn bản không ở nổi nơi này, kết quả khiến Bùi Tiền "một đêm phát nhanh", cái hộp đa bảo kia đã "không chứa nổi" nhiều như vậy, đành phải tạm đặt ở trong vật gang tấc của Trần Bình An. Nơi tiên sư ngủ lại, tất nhiên yên tính thưa thớt, hơn nữa sau khi quan hệ tốt với quan phủ, có thể tạo ra trận pháp tàng phong tụ thủy, linh khí dư thừa hơn xa trên phố phường.
Hơn nữa cửa chính quán trọ bên này dán hai vị môn thần sặc sỡ, là môn thần phù lục thật sự, một khi có quỷ quái tới gần, thì có thể có thần nhân lực sĩ thân khoác giáp vàng đi ra, cầm về kéo thương, có thể cắn nuốt quỷ mI.
Ngoài ra, mỗi ngày trên bàn còn có thể có một đĩa nhỏ rau quả tiên gia, là trò sở trường của một vị tu sĩ nông gia Bách Hoa Uyễn, cũng là biển chữ vàng của quán trọ trên núi mở ở dưới núi này.
Bùi Tiền trong lúc chép sách, vài lần gác bút nghỉ ngơi, xoay cổ tay, đều nhìn thấy Trần Bình An nhìn cái đĩa quả táo, lê thơm kia đến ngây người.
Nó có phần suy nghĩ không ra.
Chỉ cảm thấy sư phụ tựa như nhớ tới chuyện gì chẳng hề vui vẻ.
Khi nó chép sách xong, phát hiện Trần Bình An vẫn ngồi tại chỗ, chỉ là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa số.
Bùi Tiền có chút lo lắng, nửa nói giỡn nói: "Sư phụ, như thế nào rồi? Nhớ sư nương?"
Trần Bình An lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Muốn chép thêm năm trăm chữ?”
Bùi Tiền vẻ mặt đau khổ.
Trần Bình An đứng lên, vỗ vỗ đầu Bùi Tiền, bắt đầu vòng quanh cái bàn luyện tập sáu bước đi cọc.
Bùi Tiền càng thêm kỳ quái, hôm nay Trần Bình An phần nhiều là luyện tập tam cọc hợp nhất Thiên Địa Thung, không quá đơn thuần luyện tập quyền cọc nhập môn nhất đơn giản nhất này.
Bùi Tiền thu thập giấy bút, gục ở trên bàn, thuận miệng hỏi: "Sư phụ, từ nhỏ người đã không sợ quỷ quái sao?"
Trần Bình An vừa chậm rãi đi cọc, vừa trả lời: "Không giống như ngươi, lúc còn rất nhỏ ta đã không sợ, ngược lại hy vọng thế gian thật sự có quỷ quái, thường xuyên một mình đi mộ thần tiên bên ngoài trấn nhỏ quê nhà, hơi lớn hơn một chút, thì muốn theo người ta đi vào núi đốn củi đốt than, hoặc là một mình đi tìm đất thích hợp nung sứ, ta chưa từng sợ."
Bùi Tiền oa một tiếng,"Sư phụ thật sự là thiên phú dị bằắm."
Trần Bình An cười trừ, chưa giải thích nguyên do trong đó. Hôm nay lúc giữa trưa, tiểu nhị quán trọ lại đưa tới một phần tiên gia công báo, nội dung đủ loại, bên trên ghi lại một chuyện, khiến Trần Bình An cảm tháy hứng thú nhát, sau khi học cờ xong với Thôi Đông Sơn, nhờ Thôi Đông Sơn giải thích giùm.
Thanh Loan quốc đại đô đốc Vi Lượng ở trên đường cầm quân bắc thượng, đi ngang qua một châu thành, bởi vì một chuyện nhỏ, bắt được hai vị quan viên không làm tròn trách nhiệm, một võ tướng ăn hối lộ trái pháp luật, nhận hối lộ hơn mười vạn lượng bạc, một kẻ múa bút, kết quả người trước chỉ là biếm trích xong việc, đối với người sau thế mà lại chém trước tấu sau, trực tiếp giết liền.
Thôi Đông Sơn chưa tự hỏi gì cả, buột mồm nói: "Đây là phong cách làm việc của pháp gia, đối với người sau, người bình thường thường thường sẽ coi là chịu tội nhẹ hơn người trước, pháp gia lại cứ phải tội tăng thêm một bậc."
Thôi Đông Sơn cười hỏi: "Tiên sinh nghĩ thông chỉ tiết trong đó?”
Trần Bình An sau khi nghĩ kỹ, cảm thán nói: "Thật lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận