Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1456 - Lai Giả Bất Thiện (2)



Chương 1456 - Lai Giả Bất Thiện (2)




Vị thần linh văn miếu trước mắt này tên là Viên Cao Phong, là một trong các khai quốc công huân của Đại Tùy, càng là một vị nho tướng chiến công hiển hách, gác sách vở ra chiến trường, theo khai quốc hoàng đế Qua Dương Cao thị cùng nhau ở trên lưng ngựa đánh hạ giang sơn, sau khi xuống ngựa, lấy Lại bộ thượng thư, trao hàm Vũ Anh điện đại học sĩ, lo lắng hết lòng, chiến tích văn hoa, sau khi chết mỹ thụy Văn Chính. Viên thị đến nay vẫn là hào phiệt hàng đầu Đại Tùy, anh tài xuất hiện lớp lớp, gia chủ đương đại Viên thị từng làm tới Hình bộ thượng thư, từ quan vì bệnh, trong con cháu nhiều tuấn ngạn, ở ba chỗ quan trường, sa trường cùng với thư phòng nghiên cứu học vấn đều có thành tựu.
Bản thân Viên Cao Phong cũng là vị quan viên đầu tiên Đại Tùy khai quốc tới nay, có thể được hoàng đế tự mình thụy hào Văn Chính.
Viên Cao Phong hỏi: “Không biết Mao sơn chủ tới đây có chuyện gì?”
Mao Tiểu Đông hỏi ngược lại: “Biết rõ còn cố hỏi?”
Viên Cao Phong vẻ mặt không thay đổi, “Mời Mao sơn chủ nói rõ.”
Mao Tiểu Đông chậm rãi nói: “Ta muốn từ văn miếu các ngươi lấy đi một phần văn vận, lại mượn một phần, trong một đám đồ lễ dùng để cúng tế của văn miếu, ta đại khái muốn tạm thời lấy đi chúc cùng một bộ khánh, ngoài ra liễn, quỹ mỗi thứ một cái, nến hai cây, đây là số định mức thư viện Sơn Nhai chúng ta vốn nên có, cùng với cái hũ lớn thanh hoa mà sau này các ngươi đưa từ văn miếu địa phương đến, do ngự sử Nghiêm Thanh Quang bỏ vốn mời người chế tạo, đây là mượn văn miếu các ngươi. Trừ văn vận ẩn chứa trong đó, bản thân đồ vật đương nhiên sẽ trả lại đủ số cho các ngươi.”
(chúc: một nhạc cụ gõ được sử dụng trong âm nhạc nghi lễ triều đình Nho giáo của Trung Quốc cổ đại. Nó bao gồm một hộp gỗ thon từ trên xuống dưới, và được chơi bằng cách nắm một thanh gỗ thẳng đứng và đánh vào mặt dưới. Quỹ: một loại đồ bằng đồng nghi lễ cổ xưa của Trung Quốc hình bát được sử dụng để tổ chức lễ vật thực phẩm, có lẽ chủ yếu là ngũ cốc, cho các ngôi mộ của tổ tiên.)
Viên Cao Phong hỏi: “Mao Tiểu Đông sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?”
Quả nhiên là xuất thân nho tướng, nói thẳng, không chút hàm hồ.
Mao Tiểu Đông cười nói: “Ta mà cướp được, trái lại đã không khách khí với các ngươi.”
Viên Cao Phong châm chọc: “Ngươi cũng biết à, nghe ngươi nói đi thẳng vào vấn đề, khẩu khí lớn như vậy, ta cũng cho rằng Mao Tiểu Đông ngươi hôm nay đã là thánh nhân thư viện Ngọc Phác cảnh.”
Viên Cao Phong sau đó lại nói: “Nhưng Ngọc Phác cảnh tựa như còn chưa đủ, Mao Tiểu Đông ngươi trừ phi có thể mang cả tòa Đông Hoa sơn dời đến văn miếu, mới có thể thực hiện được nhỉ? Cảnh giới không đủ là một cái khó, lấy thần thông tiên nhân dời núi, di chuyển văn vận Đông Hoa sơn lại là một cái khó, khó càng thêm khó, thật sự là làm khó Mao đại sơn chủ ngươi rồi.”
Mao Tiểu Đông nhìn quanh, cười ha ha nói: “Chuyển như thế nào, núi lớn hơn miếu, chẳng lẽ lập tức nện xuống, bao trùm văn miếu? Tòa văn miếu đứng đầu Đại Tùy này, chẳng phải là hủy hoại chỉ trong chốc lát?”
Viên Cao Phong tàn khốc nói: “Mao Tiểu Đông, ngươi bớt ở nơi này giở kỹ xảo thương gia giùm ta, muốn Viên Cao Phong ta cùng ngươi ở bên này cò kè mặc cả, ngươi có thể không biết xấu hổ, nhưng ta cònbiết nhục! Giới hạn của văn miếu, ngươi rất rõ!”
Mao Tiểu Đông hoàn toàn không cảm thấy gì.
Trần Bình An lại cảm nhận được một luồng hạo nhiên chính khí khí thế mênh mông, loáng thoáng, xuất hiện những luồng hào quang bảy màu, tụ tán di động bất định, hầu như có dấu hiệu ngưng tụ như thực chất.
Chân khí trong cơ thể Trần Bình An lưu chuyển ngưng trệ, thủy phủ ôn dưỡng vật bản mạng Thủy Tự Ấn kia, không tự chủ được đóng chặt cửa chính, bên trong các tiểu đồng màu xanh lá do thủy vận tinh hoa thai nghén mà sinh nơm nớp lo sợ.
Mao Tiểu Đông chưa ra tay ngăn trở Viên Cao Phong cố ý thị uy, để Trần Bình An phía sau một mình thừa nhận sự trấn áp của phần văn vận nồng đậm này.
Mao Tiểu Đông giơ bàn tay, chỉ chỉ đại điện bên kia, “Chúng ta đi hậu điện nói chuyện.”
Viên Cao Phong do dự một phen, đáp ứng.
Mao Tiểu Đông bảo Trần Bình An lên tiền điện đi dạo, về phần hậu điện, không cần đi.
Khi Mao Tiểu Đông và Viên Cao Phong đi vào hậu điện, lại có mấy vị thần linh kim thân đi ra khỏi bức tượng đất.
Trần Bình An thì đi lại chậm rãi nơi tiền điện trang nghiêm, đây là lần đầu tiên Trần Bình An đi vào chủ điện văn miếu kinh thành một quốc gia, lúc ấy ở Đồng Diệp Châu không theo Diêu thị cùng đi Thận Cảnh thành của Đại Tuyền vương triều, bằng không hẳn là sẽ đi xem chút, sau ở kinh thành Thanh Loan quốc, bởi vì lúc ấy thịnh hành tranh luận phật đạo, Trần Bình An cũng chưa có cơ hội du lãm. Về phần kinh thành Nam Uyển quốc của Ngẫu Hoa phúc địa, cũng không có văn miếu cúng bái 72 hiền nhân.
Đi xa nữa, nhìn kỹ nữa, chung quy sẽ có bỏ lỡ thế này thế kia, không có khả năng thật sự ngắm hết phong cảnh.
Thời gian trôi đi, tới gần hoàng hôn, Trần Bình An một mình một người, hầu như chưa phát ra chút tiếng bước chân nào, đã lặp đi lặp lại xem qua hai lần tượng thần của tiền điện, lúc trước ở sách thần tiên《Sơn Hải Chí》, giấy bút, văn xuôi du ký của văn nhân các quốc gia, hoặc nhiều hoặc ít đều từng tiếp xúc cuộc đời sự tích của các “hiền nhân” được thờ cúng cùng trong văn miếu, đây là chỗ tương đối khiến dân chúng khó có thể lý giải của nho gia Hạo Nhiên Thiên Hạ, ngay cả sơn chủ bảy mươi hai thư viện, cũng quen xưng hô là thánh nhân, vì sao những đại thánh nhân có đại học vấn, đại công đức trong người này, lại chỉ được nho gia chính thống lấy chữ “hiền” để mệnh danh? Phải biết rằng các thư viện lớn, so với quân tử càng thêm vô cùng hiếm có, hiền nhân không phải số ít.
Mao Tiểu Đông từ hậu điện bên kia quay về, Trần Bình An phát hiện sắc mặt lão nhân không quá dễ coi.
Đang ở văn miếu, Trần Bình An mới không hỏi nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận