Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1103: Quái Nhân Quái Mộng (2)

Chương 1103: Quái Nhân Quái Mộng (2)Chương 1103: Quái Nhân Quái Mộng (2)
Chương 1103: Quái Nhân Quái Mộng (2)
Cửu Nương đong đưa vòng eo, đứng hướng về bên kia cửa, uy phong bên ngoài đột nhiên giảm xuống.
Thư sinh Chung Khôi cười hỏi: "Từ khi nào Đồng Diệp châu có môn phái giang hồ lớn như vậy? Môn phái giang hồ tương đương với tiên gia hào phiệt tên có chữ tông?"
Nói tới đây, thư sinh tự mình cười lên, tựa như cảm thấy cách nói này của hắn rất mới mẻ độc đáo thú vị.
Hán tử xốc vác một người đã đủ giữ quan ải, lão nhân lưng còng khát máu thô bạo, nam tử dùng đao lấy võ tướng Đại Tuyền Hứa Khinh Chu thử chiêu, nữ tử tuyệt sắc lấy một chiêu ngự kiếm thuật áp chế tiên sư Từ Đồng.
Mấu chốt nhát là bốn người này, ở trong đại chiến, vô luận là khí thế hay là tu vi đều đang tăng vọt.
Đương nhiên còn phải cộng thêm một công tử ca trẻ tuổi không phải luyện khí sĩ lại có thể ngự kiếm, chỉ là tuấn tú chút, đoạt sự nổi bật của mình ở chỗ Cửu Nương, bằng không nhất định phải nắm tay trò chuyện, xưng huynh gọi đệ với người này.
Trần Bình An do dự một hồi, vẫn lựa chọn thẳng thắn thành khẩn để đối đãi Chung Khôi, "Bọn ta không phải người Đồng Diệp châu."
Chung Khôi ừm một tiếng,"Đén từ bên Bà Sa châu?"
Bà Sa châu cực kỳ nổi tiếng, cho dù Đồng Diệp châu là nơi thích mắt cao hơn trán, thích khinh thường hào kiệt trong thiên hạ, nhưng đối với tòa Bà Sa châu gần Đảo Huyền sơn gần nhất kia vẫn phải chịu phục, bởi vì bên kia có Toánh Âm Trần thị, có Trần Thuần An hầu như một người độc bá danh hiêu "Thuần nho". Chung Khôi đối với Bà Sa châu là ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là ngại bởi thân phận thư viện, cùng với ân sư dạy bảo, mới đợi chờ rất lâu nhưng chưa xuất phát đi du lịch.
Bà Sa châu trừ Toánh Âm Trần thị, còn có rất nhiều nơi địa thế thuận lợi sử sách lưu danh, Chung Khôi đều muốn đi một chuyến, Đồng Diệp châu quá buồn tẻ, bất luận là dân chúng dưới núi, hay là tu sĩ trên núi, đều không thích đi lại.
Trần Bình An chỉ chỉ phương bắc.
Chung Khôi mắt sáng ngời,"Có từng quen biết Tè tiên sinh của thư viên Sơn Nhai^2" Trần Bình An nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Chung Khôi cười ha ha nói: "Quá nửa là ngươi biết Tễ tiên sinh, Tề tiên sinh không quen ngươi nhỉ, không sao không sao, hai ta giống nhau."
Về phần hàng xóm phương bắc gần nhát, Bảo Bình châu, Chung Khôi nhìn không quá vừa mắt, đại khái cũng chỉ có một đôi sư huynh đệ, học vấn của Tè Tĩnh Xuân ở thư viện Sơn Nhai, tài đánh cờ của Thôi Sàm quốc sư Đại Ly. Chẳng qua nghe nói Ly Châu động thiên tan vỡ rơi xuống, vị Tẻ tiên sinh kia cũng thân tử đạo tiêu, ngay cả ân sư của Chung Khôi cũng có chút tiếc nuối, lén nói với Chung Khôi nếu Tè Tĩnh Xuân ở Đồng Diệp châu, tuyệt đối không đến mức chịu nhục như thế, tệ nhất cũng sẽ không rơi vào kết quả cô độc, mọi người đều đối địch.
Trần Bình An cười hỏi: "Vừa uống rượu vừa tán gẫu?"
Chỉ vì ba chữ "Tề tiên sinh" thốt ra từ miệng Chung Khôi, Trần Bình An đã nguyện ý uống cùng người này một bầu rượu.
Chung Khôi nhìn phụ nhân đang ở cửa bên kia chỉ điểm giang sơn, thấp giọng nói: "Uống rượu thì được, nhưng nếu Cửu Nương oán trách. ngươi nói giúp ta."
Trần Bình An gật đầu nói: "Tát nhiên."
Chung Khôi xách hai vò rượu mơ, lấy thân phận tiên sinh phòng thu chi, sai bảo tên nhóc què bưng cho bọn họ mấy đĩa đồ nhắm.
Chung Khôi ngồi xếp bằng trên băng ghế dài, không chút nghiêm túc.
Trần Bình An hỏi: "Nghe nói tiên sinh đến từ thư viện Đại Phục?”
Chung Khôi mặc kệ, thuận miệng cười nói: “Chứ còn gì nữa, còn là quân tử kìa, lợi hại không?” Trần Bình An kính một chén rượu.
Kính hai chữ quân tử.
Chung Khôi vội vàng đưa tay ngăn trở, chỉ là Trần Bình An đã uống một hơi cạn sạch, vị quân tử thư viện lang thang giang hồ này giận dữ nói: "Vậy cũng đáng uống chén rượu? Ta thấy ngươi chính là muốn uống rượu thì có?"
Trần Bình An nhớ lại ở Sơ Thủy quốc gặp gỡ vị hiền nhân thư viện kia, Chu Củ, rất khác với vị quân tử trước mắt này, Chu Củ lúc ấy ở sơn trang Kiếm Thủy của Tống lão tiền bối, miệng đọc thơ, đã có thể quyết định sự sống chết của người ta, hay cho một khẩu hàm thiên hiến”.
(1 thành ngữ; ví như một lời nói ra liền trở thành pháp luật)
Người đọc sách, đọc sách khác nhau, đại khái sẽ có phong thái khác nhau.
Chung Khôi đột nhiên nhớ tới một chuyện,'Hán tử đêm đó ngăn trở luyện khí sĩ ngoài cửa, Cam Lộ Giáp mặc trên người, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là 'Tây Nhạc' trên sách cổ binh gia ghi lại, là một trong tám bộ giáp tổ tông của Cam Lộ Giáp, là tổ thượng nhà ngươi truyền lại 2"
Trong lòng Trần Bình An khẽ chắn động, lắc đầu nói: "Ta mua ở Linh Chi trai của Đảo Huyền sơn.”
Chung Khôi hỏi: "Tốn bao nhiêu đồng tiền Cốc Vũ?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Chỉ tốn một ít tiền Tiểu Thử, không đắt, ta định sau này sẽ tặng cho người ta."
Chung Khôi cười nói: "Linh Chi trai không biết nhìn hàng, để ngươi kiếm lãi to rồi. Nhưng cũng bình thường, Tây Nhạc bị cao nhân bố trí cấm chế, nếu không phải vừa vặn thư viện của có bộ bí điển sắp bị hư hao thành mảnh vỡ nọ, lại quen thuộc tin tức binh gia về các giáp hoàn truyền thừa, lúc áy lại ra sức nhìn hồi lâu. cũng nhân không ra. Ta khuyên ngươi vẫn là giữ nó lại, thứ đáng giá như vậy, huống chỉ nó còn có rất nhiều chuyện xưa, tùy tiện tặng cho người khác thì quá đáng tiếc."
Trần Bình An cũng không nói cái gì tặng hay không tặng, tò mò hỏi: "Tám bộ giáp tổ tông?"
Chung Khôi cằm lên một hạt đậu phông, ném vào trong miệng,"Cam Lộ Giáp tên đầy đủ là Thần Nhân Thừa Lộ Giáp, ta hỏi ngươi, thần nhân nào? Thừa lộ gì?”
Trần Bình An lắc đầu không biết.
Chung Khôi cười cười, Trừ Tây Nhạc, bảy bộ Cam Lộ Giáp sớm nhất còn lại, lần lượt là Phật Quốc, Hoa Bao, Sơn Quỷ, Thủy Tiên, Hà Quang, Thải Y, Vân Hải, đại đa số đã bị hủy hoại trong chiến sự, hoàn toàn không còn nữa, lưu lại không nhiều, có chứng cứ có thể điều tra, chỉ hai kiện Sơn Quỷ và Thải Y, đừng thấy Tây Nhạc này trên tay ngươi rất rách nát, so sánh với hai kiện thật không dễ gì sót lại ở nhân gian kia đã tính là rất tốt rồi, gặp phải kẻ biết hàng, ngươi cứ ra giá trên trời, cam đoan kiếm đầy bồn đầy chậu, nhưng những bộ giáp tổ tông này, xét đến cùng là đã mắt căn bản, thần thông bảo vệ chủ nhân. mười phần không còn được một, thật sự khiến người ta tiếc nuối. Vì cái này, uống một chén rượu."
Chung Khôi nhắc bát rượu, dẫn trước ngửa đầu uống cạn.
Trần Bình An đành uống một chén theo.
Chung Khôi tự mình chủ động nói về trận sóng gió đó,"Hai hoàng tử kia đều không phải loại tốt đẹp gì, kế tiếp nếu ngươi còn ở lại Đại Tuyền, bản thân kiềm chế chút. Dưới núi tự có quy củ dưới núi, hơn nữa dưới núi cao nhân nhiều, ví dụ như vị tam hoàng tử kia gặp phải ngươi, chính là núi cao còn có núi cao hơn, cho nên mới bị tối tăm măt mũi." Trần Bình An gật đầu nói: "Là đạo lý này.”
Chung Khôi đột nhiên cười nói: "Suy nghĩ lại đêm đó ngươi cùng Đại Tuyền thủ cung hòe chém giết, lại nhìn xem ngươi hôm nay ở trên bàn rượu phụ họa ta như vậy, có chút không thích ứng. Sao hả, ở quê hương từng chịu đau khổ vì thư viện, cho nên kiêng kị danh hiệu quân tử đến như vậy?"
Trần Bình An bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận