Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1062: Ném Ra Quan Đạo Quan (4)

Chương 1062: Ném Ra Quan Đạo Quan (4)Chương 1062: Ném Ra Quan Đạo Quan (4)
Chương 1062: Ném Ra Quan Đạo Quan (4)
Cùng là hai sự việc liên quan đến đưa hộp đựng sắc lệnh, cũng có những liên lụy trong đó, huyện lệnh bị triều đình hỏi trách, một vị huyện lệnh lén lút trao tặng cảm nang diệu kế cho dịch tốt mã phu kia, nói dối là trên đường gặp phỉ khấu, còn bảo dịch tốt đó tự mình lấy dao rạch bị thương bản thân, cuối cùng lừa dối qua ải, lừa gạt quan viên Binh bộ triều đình thẩm tra việc này. Một vị khác rõ ràng là trời rét buốt đồ tuyết lớn, đường bị tắc, dịch tốt vì hoàn thành nhiệm vụ, mạnh mẽ vượt qua sông mới khiến sắc lệnh rơi xuống nước bị hao tổn, huyện lệnh báo lên theo sự thật, kết quả dịch tốt bị một trăm trượng, đày đi ngàn dặm, huyện lệnh bị phạt một năm lương bổng, địa phương đánh giá thấp, trong vòng năm năm không có hy vọng thăng quan.
Về sau càng thêm quỷ quyệt, dòng sông thời gian bắt đầu chảy ngược.
Thấy được du hiệp nhi Phùng Thanh Bạch và Đường Thiết Ý xưng huynh gọi đệ, ở trên thành trì biên quan, hai người ngồi đối diện uống rượu, vỗ đùi hát vang.
Trần Bình An còn đi tới ngoài kinh thành Nam Uyễn quốc, nhìn thấy vị nữ tử tên là Cố Linh kia, nhìn thấy cô và thư sinh Tương Tuyền lần đầu gặp nhau, nhìn thấy bọn họ gặp nhau quen biết, tương thân tương ái. Trước khi vào kinh, có một trận tuyết lớn, Cố Linh vừa mới hoàn thành một vụ ám sát đi cùng thư sinh tham gia khoa cử.
Nữ tử đứng một mình ở trong tuyết lớn, trong năm này, cô gặp một người đọc sách, ở trong cuộc đời đen tối tanh máu của cô tựa như lại có một trận tuyết, mặt đất mênh mông trở nên sạch sẽ sáng sủa, khiến cô tưởng như mình chính là nữ nhân tốt nhất trên đời này. Tuy biết rõ tuyết lớn tất sẽ tan rã, cô vẫn là nữ nhân xấu xa kia, nhưng có thể có một cuộc gặp gỡ như vậy, cũng coi như ông trời không bạc đãi cô.
Nhìn thấy một tiểu cô nương gầy gò, thi thoảng sẽ ra ngoài thành thăm ụ đất nhỏ nào đó vài lần, cỏ xanh mơn mởn.
Trần Bình An cuối cùng thấy được mình, nhìn thoáng qua cái giếng nước kia.
Hai lần đi hướng lầu sách tư nhân lật sách đọc, trong nhà cất máy vạn quyển sách, hơn phân nửa đều là mới tinh vô cùng, rất nhiều bộ sách đã qua nhiều năm. sau khi mở ra vẫn thơm hương mực như cũ, nhiều đạo lý thánh hiền cùng thơ ca tốt đẹp như vậy không được ai lãnh hội.
Đứng ở cửa sân ngoài ngõ nhỏ, nâng cánh tay lại buông cánh tay, vài lần không dám gõ cửa.
Khi hắn cùng Tào Tình Lãng cầm dù đi hướng học thục, tiểu cô nương đứng ở cửa sân, nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, mặt đầy nước mưa, hoàn toàn không hay biết.
Cuối cùng, Trần Bình An đứng một mình ở dưới mái hiên, trong tay còn cầm chiếc dù giấy dầu đã theo hắn vượt qua không biết bao nhiêu năm. trên đường cái vẫn có mưa nhỏ.
Lão đạo nhân đã không ở bên cạnh.
Đúng và sai, tốt và xấu, thị và phi, thiện và ác.
Trần Bình An đã thấy rất nhiều.
Chưa nhìn ra được một đạo lý cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, ngược lại rất nhiều đạo lý ngày xưa kiên trì, cũng không còn đạo lý nữa.
Trần Bình An không biết do đâu nhớ tới sóng gió Hoa Quế đảo qua ởi, gặp được vị người chèo thuyền già năm đó chống thuyền vượt biển cho Lục Tràm, nhìn mình nói một câu, "Ngươi muốn phá hư đại đạo của ta". Trước đó, cho dù biết rõ Trâm Hoa Lang Chu Sĩ không phải hung thủ thật sự, hắn vẫn hạ quyết tâm, dựa theo ý kiến của Chủng Thu sau khi chuyện đã xảy ra, nếu thực sự có năm danh ngạch kia, thì dùng một cái trong đó, trực tiếp mang Chu Sĩ "thu vào dưới trướng”, một quyền đánh chết. Trước đó, hắn tràn ngập chán ghét đối với tiềêu cô nương gầy gò kia, lại không biết vì sao, thậm chí không muốn nghĩ nhiều. Nhưng cũng không phải không có chút thu hoạch nào, hắn bắt đầu cảm thấy mình đặt thêm một đồng tiền Tuyết Hoa, cho dù đồng tiền Tuyết Hoa đó nằm kế bên câu thơ trong sách mà hắn cho rằng cực kỳ mỹ miều.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Trần Bình An đi đến bên cái giếng nọ, đứng ở nơi đó cúi đầu nhìn về phía đáy giếng.
Đúng lúc này, tiểu cô nương gầy gò trong mảnh sân nhỏ ngửa đầu nhìn mặt trời chói mắt.
Quan đạo quan, đạo quan đạo.
Lão đạo nhân ngồi ở trên trời, nhìn hai người.
Liên Hoa động thiên nối tiếp với Ngẫu Hoa phúc địa, có vị đạo nhân ngồi ở bên ao, nhìn ba người.
Dựa theo cách nói của vị đệ tử nào đó, hắn chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, mới nhìn xem đường nhỏ của người khác mà thôi.
Trần Bình An đột nhiên thu hồi tầm mắt, cười lên, rời khỏi cạnh giếng nước, tuy cũng chưa nghĩ ra cái gì, nhưng đã nghĩ thông suốt một việc, tiểu cô nương khiến người ta chán ghét kia, phải dạy cho nó một ít đạo lý làm người, bắt đầu dạy từ đơn giản nhất, nếu dạy mà không hiểu, dạy vẫn là vô dụng, vậy không cần quan tâm nữa, nhưng dạy vẫn phải dạy, sau khi dạy, ít nhất nó đã biết cái gì gọi là thiện ác, tiếp tục làm ác, hoặc là hướng thiện, đều là chuyện của chính bản thân nó.
Sắc mặt lão đạo nhân âm trầm, tâm trạng không phải là quá tốt, chỉ muốn ném Trần Bình An ra khỏi Ngẫu Hoa phúc địa.
Thế mà hắn vẫn chưa thể thắng được lão tú tài.
Vì thế hắn phất ống tay áo, Trần Bình An một bước đi ra khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, cứ thế mà lại đang ở trên đường lộ bên ngoài Bắc Tân quốc Đồng Diệp châu.
Mặc pháp bào kim lễ, lưng đeo hồ lô dưỡng kiếm, chỉ là không có thanh kiếm Trường Khí sau lưng.
Nhưng cảnh giới võ đạo đã là ngũ cảnh, vẫn chưa biến mất giống như Ngẫu Hoa phúc địa.
Hơn nữa phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm tâm ý tương thông, hôm nay cũng ở trong hồ lô dưỡng kiếm.
Trần Bình An vội vàng nhìn xung quanh, may mà thấy được trên đường cách đó không xa, người hoa sen tí hon đang thò đầu, hiển nhiên tiểu gia hỏa còn mơ hồ hơn so với Trần Bình An.
Lão đạo nhân đứng ở bên cạnh hắn,"Dựa theo ước định, ngươi có thể mang đi năm người của Ngẫu Hoa phúc địa, bốn người trong đó, ta chọn giúp ngươi.
Trong tay lão đạo nhân cầm năm cuốn tranh, tùy tay vung ra, theo thứ tự trải ra ở phía trước Trần Bình An, lơ lửng ở không trung, một bức họa cuộn tròn trong đó tự mở ra, bên trên vẽ một vị nam tử mặc long bào ngồi ngay ngắn,"Đây là khai quốc hoàng đế Nam Uyễn quốc Ngụy Tiện.”
Một vị nữ tử đeo kiếm,"Tùy Hữu Biên, bỏ qua võ học, vẫn có tư thái kiếm tiên."
"Ma giáo thuỷ tổ Lô Bach Tượng. ˆ
"Chu Liễm."
"Bón người này có được thân thể cùng hồn phách đầy đủ, trước đó, ngươi cứ dùng tiền Cốc Vũ nuôi bọn họ, mỗi ngày ném vào trong tranh là được, sớm hay muộn cũng có một ngày, bọn họ ăn uống no đủ, sẽ có thể đi ra khỏi bức họa cuộn tròn, cống hiến cho ngươi, hơn nữa một mực trung thành, về phần sau đó bọn họ cảnh giới võ đạo như thế nào, hay là chuyển đi tu đạo, trở thành luyện khí sĩ, xem bản lãnh Trần Bình An ngươi gã chủ nhân này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi nuôi nổi bọn họ.”
Lão đạo nhân hiển nhiên không muốn nói thêm cái gì với Trần Bình An, lại càng không cho Trần Bình An cơ hội chen vào nói, một hơi nói nhiều như vậy.
Không đợi Trần Bình An hỏi một người cuối cùng là ai, lão đạo nhân đưa tay chộp một phát, đã kéo ra một tiểu cô nương gây gò, vỗ cái ót nó, nó ngã sắp mặt, gục ở trên đường, sau khi ngắng đầu vẻ mặt mờ mịt.
Trần Bình An nhìn về phía vị lão đạo nhân thân hình cao lớn này, hỏi: "Cầu trường sinh làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận