Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1511 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (2)



Chương 1511 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (2)




Trần Bình An dẫn theo Lý Hòe quay về học xá.
Gặp một vị phu tử thư viện tuần tra ban đêm, trùng hợp thay lại là người quen, chính là người giữ cửa họ Lương kia, một vị tu sĩ Nguyên Anh không tên tuổi, Trần Bình An bèn tìm cách giải vây cho Lý Hòe để tránh bị trách phạt.
Lão phu tử rất dễ tính, vốn không mấy để tâm đến chuyện này, còn kéo Trần Bình An lại nói chuyện phiếm thêm một lát.
Lý Hòe cảm thấy được nở mày nở mặt, chỉ hận không thể để tất cả mọi người trong thư viện nhìn thấy cảnh này, sau đó hâm mộ hắn có được một người bạn như vậy.
Sau khi Trần Bình An tạm biệt lão phu tử rồi sờ lên đầu Lý Hòe, nói một câu Lý Hòe lúc ấy nghe không rõ lời, "Những chuyện thế này, ta có thể làm, nhưng ngươi không được có suy nghĩ mình cũng có thể thường xuyên làm vậy."
Lý Hòe nói, "Yên tâm đi, về sau ta sẽ chăm chỉ đọc sách ."
Trần Bình An lại nói, "Đọc sách có tốt hay không, có ngộ tính hay không, trong chuyện này, thái độ đối với việc đọc sách sẽ quan trọng hơn rất lớn so với thành tựu của việc đọc sách khi đi trên con đường nhân sinh. Vì vậy khi lúc nhỏ, phải nỗ lực học tập, dẫu thế nào cũng không phải chuyện xấu, về sau cho dù là không đi học, không tiếp xúc nhiều với sách vở thánh hiền, nhưng khi ngươi đi làm những chuyện khác mà ngươi thích, vẫn giữ được thói quen nỗ lực hết sức mình."
Lý Hòe cái hiểu cái không.
Trần Bình An vừa đi vừa tiện tay vẽ ra một đường thẳng ngay trước mặt mình, "Nói cách khác, đây là con đường nhân sinh của mỗi người trong chúng ta, chân tướng, tất cả tâm tính, tâm cảnh và đạo lý, nhận thức của chúng ta đều không tự chủ được mà dựa sát vào con đường này, ngoại trừ phu tử và tiên sinh thư viện, đa số mọi người sẽ có một ngày, trở nên càng lúc càng xa rời chuyện đọc sách, sách vở và đạo lý thánh hiền, nhưng mà thái độ, cách suy nghĩ của chúng ta về cuộc sống, có khả năng đã sớm tồn tại một con đường, sau đó nhân sinh đều dựa theo đường lối này mà đi về phía trước, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ, nhưng mà con đường này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, sẽ đi theo chúng ta trọn đời."
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Sau đó Trần Bình An vẽ một vòng tròn ở đằng trước con đường kia, "Ta từng đi con đường xa xôi hơn, quen biết nhiều người hơn, lại hiểu rõ tính cách của ngươi, vì vậy ta có thể biện hộ với phu tử, để ngươi không bị trách phạt tội đêm nay không tuân thủ nội quy cấm đi lại ngoài đường ban đêm, nhưng mà bản thân ngươi thì không được, bởi vì bây giờ tự do của ngươi… nhỏ hơn rất nhiều so với ta, ngươi còn chưa thể nào đi theo 'Quy củ' mà phân cao thấp, bởi vì ngươi còn không hiểu quy củ chính thức."
Lý Hòe nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, đột nhiên vẻ mặt buồn rười rượi, "Nghe thì không hiểu được bao nhiêu, nhưng mà ta sẽ cố gắng ghi nhớ thật kỹ, Trần Bình An, sao ta lại cảm thấy ngươi sắp phải rời khỏi thư viện nữa? Nghe như là đang dặn dò di ngôn vậy."
Hai người đi tới gần học xá của Lý Hòe, Trần Bình An tung một cước vào mông Lý Hòe, tức cười nói: "Cút đi."
Lý Hòe bóp bóp mông đi đến cửa ra vào học xá, quay đầu nhìn lại.
Trần Bình An còn đang đứng ở đó, phất phất tay với hắn.
Luôn là như vậy.
---
Trần Bình An trở lại sân nhà của Thôi Đông Sơn, Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ đều đang tu hành.
Luyện khí sĩ một khi đi lên con đường tu đạo, trước khi chen thân Kim Đan địa tiên, thường thường chẳng phân biệt ngày đêm.
Không phải do người tu hành không ngừng cự tuyệt hồng trần, lòng thanh tịnh không hám muốn nhiều.
Trần Bình An khẽ thở dài một tiếng.
Bắt đầu luyện tập thiên địa thung trong sân, trồng cây chuối mà đi.
Lấy một hơi chân khí thuần túy, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng, kinh mạch và trăm xương.
Truyền thuyết sau khi chen thân võ phu cảnh thứ bảy Kim thân cảnh, hành khí đã thuần thục, có thể đạt tới cảnh giới tuyệt hảo không còn khí ra vào mũi nữa.
Đến võ phu cảnh thứ mười, cũng chính là cảnh giới thuộc giai đoạn sau cùng của lão nhân họ Thôi cùng với Lý Nhị, Tống Trường Kính, có thể chính thức tự trở thành tiểu thiên địa, như một vị thần viễn cổ đi đến nhân gian.
Người giỏi dùng khí, hút nước, có thể làm cho được nước sông ngược dòng, hút nước, đốt hồ nấu biển. Cho dù có ở bên trong trận đại dịch thì vẫn không mảy may bị nhiễm, vạn tà bất xâm.
Chính là đạo lý này.
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới hành trình đến Đảo Huyền sơn, trên đường vô tình gặp được một nữ tử cao lớn.
Lúc ấy Trần Bình An nhãn lực nông cạn, không nhìn ra được nhiều môn đạo, hôm nay hồi tưởng lại, rất có có khả năng cô ấy là một võ phu cảnh thứ mười!
Võ phu hợp đạo, thiên địa quy nhất.
Thôi Đông Sơn không có trong sân nhà này.
Xuất hiện ở đỉnh núi Đông Hoa .
Đứng chung một chỗ với Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn nói một vài lời không được khách sáo, "Luận dạy học truyền đạo, so với Tề Tĩnh Xuân thì ngươi kém xa. Ngươi chẳng qua là đang may may vá vá mấy vách tường phòng ốc cửa sổ, còn Tề Tĩnh Xuân thì lại là đang giúp đỡ học sinh đệ tử xây dựng phòng ốc."
Hiếm thấy có khi Mao Tiểu Đông không đối chọi gay gắt với Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: "Triệu Diêu từ nhỏ không lo cơm áo, thiên tư thông minh, tính tình ôn hòa lương thiện, phải dạy hắn buông bỏ một ít thứ, lý giải khó khăn khốn khổ của thế đạo này, mới thực sự hiểu được sự trân quý của sở học trong lòng, của những thứ đang có trong tay. Tống Tập Tân bề ngoài có vẻ ương ngạnh, gai góc, kì thực nội tâm tự ti, yếu mềm e sợ, phải lấy học vấn Pháp gia có phần gần gũi Nho gia, để hắn có được nội tâm cường đại, quy củ rõ ràng, chuyện trị quốc, cần phải vứt bỏ tiểu thông minh mà lấy đại trí tuệ, cũng không được rời Nho gia quá xa, đến cuối cùng vẫn phải đi theo đường chính. Mà tiên sinh nhà ta quen thói hai bàn tay trắng, nội tâm cực kỳ cứng rắn, nhưng lại không có chỗ dựa dẫm, vừa hay để cho người học được cầm lên một ít thứ, sau đó không ngừng đi đọc sách làm quen với người khác, sau đó đem những đạo lý bản thân không ngừng suy ngẫm trở thành hòn đá giữ cân bằng cho chiếc thuyền lá nhỏ vượt qua bể khổ. Cái này gọi là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, dạy học không phân biệt."
Mao Tiểu Đông rốt cuộc mở miệng nói: "Ta không bằng Tề Tĩnh Xuân, ta không phủ nhận, nhưng đây không phải lý do ta không bằng Thôi Sàm ngươi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận