Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1240: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K

Chương 1240: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không KChương 1240: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K
Chương 1240: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không Khó Xử (5)
Lý Nhị vội vàng gật gật đầu.
Xét cho cùng là con gái của mình rất biết suy nghĩ.
Phụ nhân lau nước mắt, mang túi bạc vừa mới tới tay đặt lên bàn, lại vào phòng lục tung, lấy ra thêm một túi, trừ tiền lấy vợ của con trai Lý Hòe không thể động vào, xấp xỉ là cả gia tài của bọn họ, sau khi giao cho Lý Nhị, nói: “Trên đường tiêu tiết kiệm chút, để dành lại nhiều chút, dùng để báo quan.” Lý Nhị cầm tiền, sải bước rời khỏi cửa hàng, chỉ nói với Lý Liễu chăm sóc mẹ con nhiều một chút.
Phụ nhân ngơ ngác ngồi ở sân, hồi lâu sau, thở dài một tiếng "Đại Phong cũng là kẻ đáng thương, về sau biết tìm vợ thế nào."
Lý Liễu giơ hai ngón tay, lặng lẽ vuốt ve chuôi thanh đoản kiếm kia bên hông.
Lý Nhị lập tức đi đỉnh Sư Tử phong, tìm được vị lão Nguyên Anh lấy am hiểu đấu pháp trứ danh kia, muốn vận dụng đò của sơn môn, đi một bến đò lớn trước, rồi đi hướng Bảo Bình Châu. Lão nhân cao lớn không dám hỏi nhiều, một là hán tử chất phác này là cha của "tổ sư gia Lý Liễu" của mình, thứ hai hán tử này, võ phu thập cảnh! Với khoảng cách này của hai người bây giờ, đánh trọng thương Nguyên Anh Địa tiên nhưữ mình đây, chỉ sợ chỉ là chuyện của một cú đắm.
Hơn nữa Sư Tử phong sơn chủ luôn cảm thấy loại người như "Lý Nhị" này mới đáng sợ nhất.
Quá dễ nói chuyện, quá hiền hoà, quả thực còn hiền lành hơn so với thôn phu hương dã lá gan nhỏ nhát.
Cho nên môt khi Lý Nhi đã không muốn nói chuyện đàng hoàng, ít nhất tòa Sư Tử phong này của mình chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người ta đập nát.
Lão nhân cười nói: "la đưa tiên sinh xuống núi đi hướng bến đò kia là được, tuy ta không thể giúp tiên sinh việc lớn, nhưng cũng có thể giảm bớt chút phiền toái nhỏ."
Lý Nhị không từ chối, nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi chiếc thuyền do sơn chủ Sư Tử phong tự mình lèo lái, hỏa tốc đi xuống phía nam.
Lý Nhị ngồi ở trên lan can đầu thuyề Lúc trước ở nơi yên tính, sau khi ba nén hương lượn lờ dâng lên, rõ ràng có thê thấy được bộ dáng lão nhân ngồi ở trong sân sau của cửa hàng Dương gia.
Lý Nhị cuối cùng hỏi lão nhân, mình có thể đi Đồng Diệp tông một chuyến hay không.
Lão nhân vứt lại một câu tùy ngươi, rồi phát tay xua tan làn khói của hương khói.
Tùy Lý Nhị ta.
Vậy thì dễ làm rồi.
Sau khi hắn phá vỡ bình cảnh cửu cảnh chen thân thập cảnh, mới biết được có một thiên địa khác, quan trọng nhất là hắn biết tiếp theo nên đi con đường này như thế nào, làm thế nào để đi được nhanh hơn, trước khi đi tới đoạn cuối của con đường cụt kia, Lý Nhị hắn có thể đi một đường thông suốt.
Nghe nói kẻ tên Đỗ Mậu kia đã phải trả giá không nhỏ ở Lão Long thành, mất đi tiên binh bản mạng và dương thần thân ngoại thân, hôm nay tu vi cao nhất chỉ là sơ kỳ Tiên Nhân cảnh? Nhưng lão nhân nói đại trận hộ sơn của Đồng Diệp tông không dễ xơi.
Vậy Đỗ lão tặc kia tốt nhất là trạnh thủ mấy ngày này đến tổ sư đường dâng thêm mấy nén hương, bằng không về sau chưa chắc còn có cơ hội này. Đại khái là vì Trần Bình An, Bùi Tiền với Trịnh Đại Phong đã có thể ngồi dậy trên giường bệnh kia đều là những người đã quen với cuộc sống vất vả, cho nên những ngày qua hiệu thuốc Khôi Trần không có bầu không khí buồn khổ gì, ngược lại, khi Trịnh Đại Phong bắt đầu khôi phục tính tình cợt nhả, sân sau còn rất náo nhiệt.
Phạm Nhị cũng được đại tỷ Phạm Tuấn Mậu của hắn dẫn theo đi đến cửa hàng một chuyến, đi vào trong phòng gặp người truyền đạo Trịnh tiên sinh của hắn, lúc bước chân đi vào hắn có gắng không khóc nhưng khi nhìn thấy Trịnh Đại Phong thì không thể nhịn được, chỉ là không biết thầy trò hai người thì thầm cái gì, lúc đi ra trên mặt Phạm Nhị hơi có ý cười.
Phạm Tuấn Mậu hỏi Trần Bình An đã suy nghĩ xong chưa, có muốn ở trên biển mây luyện hóa vật bản mạng kia hay không, Trần Bình An nói hắn cần suy xét thêm chút nữa.
Phạm Nhị nói muốn luận bàn với Trần Bình An một chút, hắn nhường Trần Bình An một chút là được, kết quả bị Phạm Tuấn Mậu đánh cho một trận ngồi xổm xuống đất, Bùi Tiền nhìn cảnh này mà sung sướng trong lòng, vì thế xung phong nhận việc, cùng Phạm Nhị tự xưng "tứ cảnh đại tông sư” đọ sức, kết quả Phạm Nhị bị Bùi Tiền càm gậy leo núi đuổi đánh, Phạm Nhị vừa chạy vừa la hét "Bùi Tiền ngươi còn nhỏ tuổi, vì sao có tuyệt thế võ công này, chẳng lẽ ngươi chính là bất thế xuất thiên tài trong truyền thuyết, để Phạm Nhị ta trở về chăm học khổ luyện ba ngày, rồi quay lại lĩnh giáo kiếm thuật thông thần của ngươi!"
Bùi Tiền chạy tới mức mò hôi ướt đẫm, cảm tháy lần giao thủ này mình quả thật thể hiện hết phong thái, ngay cả trán mình cũng đã trúng một đòn của gậy léo núi, kiếm thuật quá cao, không thu tay được. Đến khi Phạm Nhị bị Phạm Tuần Mậu túm lấy rời khỏi hiệu thuốc, Bùi Tiền quay đầu nhìn về phía Ngụy Tiện, hỏi: "Lão Ngụy, ta thực sự lợi hại như vậy rồi sao? Ta cảm thấy Phạm Nhị kia nịnh có hơi quá...”
Ngụy Tiện ngồi ở trên băng ghế phơi nắng ám ngày đông,"Phần dối trá không lớn."
Bùi Tiền lau mồ hôi trên mặt, "Mẹ ơi, thì ra ta thật sự là thiên tài, trước đây còn có chút hoài nghi. Được rồi, lão Ngụy, ta hôm nay buổi tối chép sách xong, thì tự nghĩ ra một bộ quyền pháp nữa, ngày mai truyền thụ cho ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta đâu, mười xiên mứt quả là được."
Ngụy Tiện lắc đầu nói: "Quyền pháp của ngươi, ta không học."
Bùi Tiền thịch thịch thịch chạy qua, khí thế hùng hỗ nói: "Vi sao, khinh thường người ta? Hay là tiếc chút đồng lẻ mua mứt hoa quả?"
Nguy Tiện nói: "Hết tiền rồi."
Bùi Tiền bát chấp Ngụy Tiện có phải xem thường quyền pháp của nó hay không, dậm chân 'ai da', ảo não nói: "Sao ngay cả tiền mua mứt hoa quả cũng không còn vậy!"
Đột nhiên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Lão Ngụy, ngươi không phải còn có chiếc long bào loè loẹt kia sao, chúng ta cầm nó đem đi bán lấy tiền nha? Đến lúc đó nếu ngươi mệt, ta sẽ giúp ngươi, chúng ta là bạn bè mà, ta sẽ không giúp ngươi?"
Ngụy Tiện hỏi ngược lại: "Sao ngươi không bán lá bùa kia của ngươi?”
Nó nhăn nhó lấy ra lá bùa giấy vàng kia, dán ở trên trán mình, gật gật đầu, phá lệ nói: "Cũng đúng, ta không nỡ lòng, ta đoán ngươi cũng sẽ không nỡ lòng, ta không miễn cưỡng ngươi nữa."
Ngụy Tiện quay đầu, liếc nhìn tiêu nha đầu."Măt trời moc từ phía tây rồi?"
Bùi Tiền quay đầu, khe khẽ nói nhỏ ở bên tai Ngụy Tiện: "Ta nói với ngươi nha, thật ra ta là công chúa điện hạ lưu lạc dân gian, lúc còn nhỏ ta ở nhà đều dùng đòn gánh vàng, bánh bao, ăn một cái ném một cái."
Nguy Tiện gật gật đầu, "Giống ta.”
Trần Bình An trừ việc mỗi ngày trải chiếu ngủ ở cửa hàng phía trước thì còn biến quầy tiếp khách ban đầu thành bàn sách.
Khoảng thời gian này hắn luôn đọc đi đọc lại, suy ngẫm bản bí tịch luyện đan của Lục Ung Thanh Hỗ cung đưa tặng kia.
Bởi vì hiệu thuốc Khôi Trần hôm nay đã trở thành cắm địa ngằm hiểu trong lòng mà không nói ra của Lão Long thành, lại có âm thần họ Triệu tọa trấn ngõ nhỏ, Trần Bình An mới đặt một khối Trảm Long Đài nhỏ nhất trong số đó ở trên bàn, còn có ngọc bài màu vàng kia, khắc dấu "Ngô thiện dưỡng hạo nhiên khí", lai lịch của nó, thần tiên tỷ tỷ chưa nói tỉ mỉ, chỉ nói là lão già nào đó coi như thưởng phạt phân minh, nặng, khiến một kẻ nào đó phải đóng cửa suy nghĩ, nhẹ, tháo xuống tắm lệnh bài này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận