Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 607: Ông trời tác hợp (4)

Chương 607: Ông trời tác hợp (4)Chương 607: Ông trời tác hợp (4)
Chương 607: Ông trời tác hợp (4)
Tính tình của nàng rất giống đại sư huynh, nếu giống như nhị sư huynh, mới thú vị, nhưng mà thú vị thì thú vị, ở chung tuyệt đối không thoải mái.
Ví dụ như thiếu niên ngõ Hạnh Hoa đi ra từ trấn nhỏ, Mã Khổ Huyền.
Trong lúc Lục Trầm kiên nhẫn chờ gạo nấu thành cơm, nói trắng ra với Hạ Tiểu Lương, Trần Bình An đưa khỏi tay hai viên xà đảm thạch, hắn cùng nàng mỗi người chiếm một viên, cái này giống như một con sông có hai bờ, mà máy tờ phương thuốc, nhất là "Lục Trầm sắc lệnh" bốn chu án, lại là một cây cầu.
Tuy đây là một chuyện Lục Trầm sâu xa tính kế, thật ra chưa nói tới cái gì ác ý.
Hoàn toàn tương phản, đây mới là chuyện vận khí của Trần Bình An sau khi rời khỏi trấn nhỏ, một nửa nguyên nhân có thể hết cùng lại thông, một nửa là gốm bản mạng bị phá hư, nhiều lần hấp dẫn cơ duyên lại nhiều lần bỏ qua, chỉ là dựa vào trời sinh mệnh cứng rắn, dựa vào một cỗ kiên cường từ trong bụng mẹ mang ra, hoặc là nói thân phận đặc thù của quân cờ mấu chốt, cứng rắn duy trì đến đại cục lạc định, đợi cho đến tiếp sau bên trong minh minh, một ít thiên đạo bồi thường trong vô hình.
Về phần một nửa khác, là bút tích của Lục Trầm hắn.
Khả năng Tề Tĩnh Xuân sớm nhìn thấu, nhưng mà nguyện ý thuận nước dong thuyền, tin tưởng Trần Bình An cát nhân đều có thiên tướng, hiểu được lấy hay bỏ, cho nên vui khi thấy việc sắp thành, người nhìn không thấy, như bản thân Trần Bình An, tự nhiên không hề phát hiện.
Bởi vì sau khi cầu dựng lên, Trần Bình An cùng Hạ Tiểu Lương xuất hiện một loại liên lụy huyền diệu khó giải thích, phúc họa tương y, cùng nhau gánh vác.
Cho nên nói, Trần Bình An phân đi ước chừng một nửa phúc duyên của Hạ Tiểu Lương!
Nói trở lại, người bình thường sau khi tiếp nhận phần cơ duyên này, nói không chừng đã sớm chết bát đắc kỳ tử.
Nếu mệnh mỏng như tờ giấy, đừng nói là mưa to tầm tả, một giọt mưa đã đánh xuyên qua.
Hoặc là cho dù mệnh thực cứng, lại khư khư có chấp, cái gì đều dám lấy đều dám cần, có chút nhìn như nhân quả rất nhỏ, cuối cùng dẫn tới san núi lật biển, đừng nói là con đường lát đá tảng nơi Phúc Lộc phó, chính là đại sơn phía tây đều bị phá hủy nửa điểm không thừa lại.
Ước nguyện ban đầu của Lục Trầm cũng không ác ý, nhưng mà về phần Trằn Bình An có thể ăn no căng mà chết hay không, nhân phúc sinh họa, Lục Trầm hoàn toàn không để ý.
Những việc sau đó chứng minh Tề Tĩnh Xuân nhìn lầm người mà thôi.
Nghe một vị đạo gia chưởng giáo tiết lộ thiên cơ, trong một khắc kia, Hạ Tiểu Lương tâm cảnh thủy chung tĩnh như nước, rốt cuộc bắt đầu xuất hiện sơ hở, như mặt gương xuất hiện vết nứt.
Trong lòng nàng biết rõ ràng, Hạ Tiểu Lương cả đời trôi chảy, hồng phúc tề thiên kia, đi tới một bến bờ, là phù hợp tôn chỉ đại đạo nghịch lưu mà lên, gương vỡ lại lành, từ nay về sau một bước lên trời, hay là bước một bước ra, rơi vào vách núi đen vạn trượng, tan xương nát thịt, chỉ nằm tại một bước kế tiếp của nàng.
Hơn nữa cho dù chọn đúng rồi, cũng không nhất định có thể tu hành giống như trước, tiến triển cực nhanh, không hề cản trở như vậy.
Lúc ấy đã là thời khắc hiểm trở nhất trong cuộc đời mọi sự như ý của nàng.
Nhát là loại thân bát do kỷ này, cảm giác trở thành quân cờ, tệ hại đến cực điểm.
Tu hành, không phải là để đi làm một con rối cho đại nhân vật giật dây, cho dù đại nhân vật này là Lục Trầm, là chưởng giáo một giáo của Thanh Minh thiên hại
So với lần trước đó còn khiến cho Hạ Tiểu Lương cảm thấy tâm phiền ÿ loạn hơn.
Năm nàng mười bốn tuổi, bắt đầu từ ngày nàng thành công chặt đứt xích long, cô gái Hạ Tiểu Lương liền phát hiện ánh mắt sư phụ đối với mình đã thay đổi.
Theo thời gian trôi qua, cô gái đơn thuần bắt đầu biết được, loại ánh mắt làm nàng cảm thấy có chút không thoải mái, đã không đơn giản là trưởng bối hiền lành nhìn vãn bối, mà là pha lẫn ý tứ hàm xúc nam nhân đối với nữ nhân.
Nhưng mà lúc ấy chưởng giáo Kỳ Chân đang bé quan, Thần Cáo tông cao thấp khẩn trương vạn phản.
Trước khi nàng rời khỏi Thần Cáo tông đi hướng Ly Châu động thiên, lão nhân liền gọn gàng dứt khoát nói cùng nàng, một phen nói thẳng huych toẹt mọi điều, muốn cùng nàng làm một đôi đạo lữ!
Lão nhân còn nói, hắn vì nàng, thậm chí có thể rời khỏi Thần Cáo tông, làm một đôi dã uyên ương tiêu dao khoái hoạt nơi núi cao đại trạch, không cần so đo ánh mắt thế tục, nếu Hạ Tiểu Lương không muốn lang bạc kỳ hồ, vậy cũng không sao, cùng lắm thì tiếp tục làm thầy trò ở ngoài mặt, âm thầm kết làm đạo lữ, lão nhân cam đoan bộ tàn quyên song tu đại đạo, có thể cho thầy trò hai người tễ thân thượng ngũ cảnh, tuyệt dối không vụng về hạ tác thuật trong phòng và phương pháp thải âm bồ dương.
Hạ Tiểu Lương không muốn.
Hơn nữa không có gì lá mặt lá trái, nếu như không phải lúc ấy lão nhân không chắc chắn có thể vô thanh vô tức bắt được nàng, sợ là đã ra tay từ sớm.
Lúc này mới có chuyến đi hướng Ly Châu động thiên nọ.
Bởi vì có một số phong cảnh, Hạ Tiểu Lương thầm nghĩ tự lực đi đến đỉnh núi, tận mắt nhìn.
Thật ra đối với cái gì phương pháp song tu trong mắt thế nhân, cái gì thầy trò đạo lữ ngụy biện phong tục, Hạ Tiểu Lương cũng không phải coi trọng như vậy, cũng không thành kiến bao nhiêu.
Hạ Tiểu Lương chỉ trọng đại đạo!
Song tu bí thuật của đạo gia chân chính thượng thừa thật ra xa xa không phải bất kham như phàm phu tục tử nghĩ làm.
Là một bàng chi của tính mạng song tu, thậm chí sẽ không bị gom vào "cũng là đạo” giữa các bàng môn tả đạo.
Bàng môn tả đạo, sở dĩ nghe là thấy có nghĩa xấu, thật ra với Luyện khí sĩ trên núi mà nói, đơn giản là không thể cao đến thượng ngũ cảnh mà thôi, giống nhau là đại đạo lên núi rất giỏi.
Sau khi Hạ Tiểu Lương từ Đại Ly quay về, vị thụ nghiệp ân sư kia hoàn toàn xé đi ngụy trang trưởng bối hiền lành, dẫn dụ từng bước, ngôn ngữ hiếp bức, phẫn uất đe dọa, thủ đoạn chồng chát.
Hạ Tiểu Lương binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ứng đối bình tĩnh, nhưng mà ở sâu trong nội tâm, nàng cảm thấy có chút đáng buôn, bởi vì nàng biết đây là đại đạo mà lão nhân lựa chọn, nhưng mà quá nhỏ, rất phiến diện, nàng không muốn cùng lão nhân đi đến cuối con đường hẹp hòi phong cảnh xa xa không đủ tráng lệ này.
Sau đó, Phong Tuyết miếu lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn tiến vào Nam Giản quốc, lão nhân nghĩ lầm là viện thủ Hạ Tiểu Lương mời đến, trong lúc nhất thời thu liễm rất nhiều, không ngờ rằng Hạ Tiểu Lương cự tuyệt Ngụy Tán, Ngụy Tán đàn độn, say rượu cưỡi lừa đi xa giang hồ, điều này làm cho lão nhân chỉ cảm thấy hy vọng lại được nhen nhóm lên, nhưng mà làm việc tốt thường gian nan, đạo sĩ trẻ tuổi kia bối phận tương đương hắn, tu vi không cao, lại dám che chở Hạ Tiểu Lương, cùng hắn giáp mặt gọi tên, còn ném ra câu nói lạnh lùng làm lưng người ta phát lạnh, lại để cho lão nhân tiến không thể lui không thể, mười phần khó xử. Nhưng nói ra thì buồn cười, cái tên kia nhanh chóng vội vàng chạy tới Trung Thổ Thần châu, vội vàng đến chỉ có thể cùng Hạ Tiểu Lương có một hồi nói chuyện riêng, mặc kệ như thế nào, Hạ Tiểu Lương không hề giống như suy nghĩ của thế giới bên ngoài, phụ thuộc vào tiêu sư thúc, mà là lựa chọn bỏ đi đạo tịch trong danh sách Thần Cáo tông, điều này làm cho lão nhân cảm thấy hy vọng lại nhen nhóm, cơ hội rốt cuộc đến đây, nhưng mà chưởng giáo Kỳ Chân đối với điều này có chút khoan dung, cố gắng bài trừ những ý kiến khác, không truy cứu Hạ Tiểu Lương phản bội tông môn, còn lại nhóm trưởng lão Thần Cáo tông, tuy hầu như người người phẫn uát, cảm thấy tông môn nuôi dưỡng một con ong nơi tay áo, nhưng mà nếu chưởng môn thiên quân đã lên tiếng, cũng đành phải thôi, chỉ có sư phụ Hạ Tiểu Lương, muốn xuống núi "cật vấn" nàng, vẫn như cũ bị Kỳ Chân khuyên trở về sơn môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận