Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1440 - Tâm Thần Hướng Tới (5)



Chương 1440 - Tâm Thần Hướng Tới (5)




Tứ linh tứ khôi này, tổng cộng tám người, con cháu hào phiệt công huân như Sở Đồng Phan Nguyên Thuần có bốn người. Xuất phát từ nhà nghèo gia tộc nhỏ cũng có bốn người, ví dụ như Chương Đại cùng Lý Trường Anh trước mắt.
Miêu Nhận biết, bị cuốn vào lần mưu tính này, chỉ là những người trẻ tuổi tiền đồ như gấm, nhất định con đường làm quan thuận lợi này đã có thêm ba người.
Bởi vậy Miêu Nhận cảm thấy toàn bộ anh linh Đại Tùy đều sẽ che chở bọn họ đại công cáo thành.
Miêu Nhận vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, bóng đêm thâm trầm, còn rất lâu mới đến khi trời sáng còn rất lâu.
————
Trên đường trở về, Trần Bình An còn đang cân nhắc chuyện Lâm Thủ Nhất nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không cảm thấy mình đã có hành động lớn lao gì đáng được Lâm Thủ Nhất cảm kích trong lòng.
Nếu nói là Lý Bảo Bình và Lý Hòe tâm tâm niệm niệm thì Trần Bình An không chút kỳ quái, hai đứa đó còn nhỏ mà.
Nhưng Lâm Thủ Nhất thì khác, đại khái là bởi vì xuất thân nên tương đối nhạy cảm, từ trước tới nay tâm tư tinh tế, cực có chủ kiến, hơn nữa chí hướng cao xa, cho nên ở trên đường cầu học đã sớm tiếp xúc với con đường tu hành, Trần Bình An cũng không bất ngờ.
Chu Liễm trực giác sâu sắc, chưa lập tức quay về khách xá của mình, mà là đi theo Trần Bình An vào phòng, thấp giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hai chủ tớ trên danh nghĩa đã liên tiếp không ngừng gặp phải đại chiến tử chiến, từ đó tạo thành sự ăn ý.
Trần Bình An không giấu diếm Chu Liễm, sau khi rót hai chén rượu, gật đầu nói: “Mao sơn chủ nói cho ta biết, sắp tới kinh thành Đại Tùy có người muốn nhằm vào học sinh thư viện, hy vọng nương thời kì mấu chốt hoàng đế Đại Tùy tổ chức Thiên Tẩu yến, có sứ tiết Đại Ly tham dự sự kiện, một khi thư viện bên này xảy ra vấn đề, là có thể khơi mào dân chúng hai nước phẫn nộ, tiếp đó phá vỡ thế cân bằng mong manh, nói không chừng sẽ gây nên biên cảnh chiến hỏa. Hai năm qua cao thấp trong triều dã Đại Tùy, đối với việc hoàng đế Cao thị chủ động cúi đầu nghe lời Đại Ly man di, vốn đã tức giận nén nhịn cơn tà hỏa, từ văn thần võ tướng cảm thấy nhục nhã gấp bội, đến sĩ lâm văn đàn lòng đầy căm phẫn, rồi đến dân chúng hoang mang khó hiểu, chỉ cần xuất hiện một cơ hội, sẽ...”
Chu Liễm nói tiếp: “Một đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi, Đại Tùy sẽ không có đường lui, mặc dù là hoàng đế Cao thị, cũng phải bị ép xé bỏ sơn minh.”
Trần Bình An lạnh nhạt nói: “Những việc lớn triều đình này, cầu nhân được nhân, vô oán vô hận, ta biết, cho nên ta vốn sẽ không quan tâm, không ở vị trí của họ thì không mưu tính cho họ, cũng giống như đạo lý chúng ta hành tẩu giang hồ tự gánh vác sinh tử, chỉ là dính líu đến bọn Bảo Bình...”
Trần Bình An một hơi cạn sạch rượu trong chén, không nói nữa.
Chu Liễm hơi kinh ngạc.
Sát khí thật nặng.
Trong tâm hồ, kích động lên một hơi thở hung bạo.
Chu Liễm muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Trần Bình An lạnh nhạt, “Ta biết.”
Trần Bình An rót một chén rượu, “Càng luyện kiếm, lại càng bị ảnh hưởng của một kiếm mà năm xưa kiếm tiên Ngụy Tấn bổ ra màn đêm, cùng với một kiếm đại sát bốn phương của Tả Hữu ở khe Giao Long. Con người ta nhát gan, không dám làm theo ý muốn nhất, nhưng về sau bị Thôn Kiếm Chu của Đỗ Mậu xuyên thủng bụng bị thương nặng, rồi sau nữa, gặp kẻ thù Lý Bảo Châm, ta càng ngày càng rõ, tâm cảnh mình đã xảy ra vấn đề. Thậm chí có khả năng, còn liên quan hệ rất lớn tới chuyện khi còn nhỏ sứ bản mạng của ta bị đánh vỡ, tóm lại rất phiền toái.”
Chu Liễm lo lắng nói: “Vậy thiếu gia xử trí như thế nào? Chuyện này hình như dính dáng đến khúc mắc... hoặc là nói tâm ma của người tu đạo?”
Trần Bình An nâng chén rượu, cụng với Chu Liễm một lần, mỉm cười nói: “Đọc sách nhiều.”
Thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng của Chu Liễm, Trần Bình An cười khổ nói: “Không phải nói đùa với ngươi đâu.”
Chu Liễm uống ngụm rượu, lắc đầu.
Cái này nếu không phải nói đùa, thì trên đời này còn có lời đùa nào khác?
Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Trước khi ta tới thư viện Đông Hoa sơn, thật ra đã bắt đầu cố ý vô tình đi đọc sách thánh hiền, ở Thanh Loan quốc vì sao ta lại đi đọc thư tịch pháp gia? Là vì ta phát hiện chỉ đọc sách nho gia, hình như cùng một số bản tâm nào đó không thể nói rõ của ta không phải luôn phù hợp, hiệu quả không lớn, cho nên được sự đề nghị của Thôi Đông Sơn, ta mới muốn nghiệm chứng cả đạo đức văn chương nho gia và học vấn căn bản của pháp gia, quay đầu lại nhìn, quả thật có chút tác dụng, đợi tới thư viện, thấy được cây thước bên hông Mao sơn chủ, thấy được chữ khắc bên trên, ta mới sáng tỏ thông suốt, cảm thấy mình đã đi đúng đường rồi, chỉ là lúc trước mơ mơ màng màng, đi theo trực giác, rốt cuộc muốn đi phương nào, thật ra trong lòng không tự tin. Ngươi có thể không rõ, Trần Bình An ta sợ nhất loại cảm giác đó...”
Trần Bình An bắt đầu ấp ủ tìm từ.
Chu Liễm thử nói: “Rút kiếm nhìn quanh lòng mờ mịt.”
Trần Bình An cười nói: “Đúng là có ý như vậy. Chỉ cần ta nhìn thấy rồi...dù có người đứng chỗ xa chỗ cao đến mấy đi nữa, ta cũng không sợ.”
Trần Bình An lấy ngón tay nhẹ nhàng viết chữ trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Thánh nhân có nói: Nghe theo tiếng lòng, không vượt quy củ. Đây là bốc thuốc đúng bệnh.”
Chu Liễm giơ chén rượu, luôn cảm thấy uống cũng không được, không uống cũng không được.
Trần Bình An cười to nói: “Uống rượu còn cần lý do? Cạn đi!”
Hai người uống cạn rượu trong chén.



Bạn cần đăng nhập để bình luận