Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 577: Cố nhân đến đưa kiếm đi (3)

Chương 577: Cố nhân đến đưa kiếm đi (3)Chương 577: Cố nhân đến đưa kiếm đi (3)
Chương 577: Cố nhân đến đưa kiếm đi (3)
Lục Trầm thu hồi suy nghĩ, tường viện ngoại đạo nhân trẻ tuổi, nhoẻn miệng cười với cô gái trong tường viện,"Bằần đạo đưa cơ duyên cho cô, cô không cần cũng phải cần."
Cô gái cười lạnh nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Lục Trầm hỏi ngược lại: "Cô có biết ta là ai không?"
Trĩ Khuê sắc mặt âm tràm,"Ngươi là một đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, có gì ghê gớm chứ?”
Lục Trầm mỉm cười nói: "Bần đạo tên tục Lục Trầm, cũng đủ nói rõ tất cả."
Trĩ Khuê lần này thật sự nghe không hiểu,"Ngươi nói gì?" Lục Trầm khôi phục thần sắc bình thường, ghé vào đầu tường, vui cười nói: "Cô nương, muốn để cho bằn đạo xem chỉ tay hay không? Khi nào hôn phối thành thân, có sớm sinh quý tử hay không, có phải phu quân mỹ quyến hay không, bần đạo đều có thể tính ra."
Trĩ Khuê trừng mắt nhìn, hỏi: "Có thể chỉ ăn cơm thôi hay không? Không xem chỉ tay?"
Lục Trầm xoay người lướt qua đầu tường, búng tay một cái," Trúng!”
Trĩ Khuê lại hỏi "Cơm sống, không ngại chứ?”
"Ngại chứ, đề ta đốt lửa là được." Đạo nhân trẻ tuổi liếc cái xem thường, thoải mái đi vào táo phòng, bắt đầu một lần nữa bỏ thêm củi, cầm lấy cây thổi lửa, cố sức phùng má bắt đầu thổi khí.
Trĩ Khuê đứng ở cửa phòng bếp, rất muốn dùng chổi nện thật mạnh vào đạo nhân trẻ tuổi.
Trong một tòa kiếm lô của cửa hàng rèn sắt, động tác đánh thiết của Nguyễn Cung không ngừng lại, thanh thế so với trước đó còn kinh người hơn, từng đợt hỏa tinh văng khắp nơi, một gian phòng ở to như vậy, sáng lạn huy hoàng, hỏa tỉnh dày đặc, hỏa tinh không ngừng tích lũy lại thành chùm, không tiêu tán một chút nào, lại càng không đổ ra bên ngoài phòng, khiến cho trong phòng hầu như đã không có chỗ đặt chân.
Nhưng mà hôm nay chẳng những Nguyễn Tú vào phòng, đến ngay cả Ngụy Bách cũng có mặt, không gian có hạn, một người một sơn thần, chỉ có thể sóng vai mà đứng, Nguyễn Tú trong tay ôm một thanh trường kiếm không vỏ, mũi kiếm cũng không khai phong, nhìn qua không có chút gì bắt mắt, chỉ sợ dừng ở trong mắt kiếm tu ngũ cảnh, cũng chỉ là một thanh kiếm mới tinh mà thôi.
Nguyễn Cung vừa đập chủy, vừa quay đầu trầm giọng nói với Ngụy Bách: "Làm phiền ngươi đưa Tú Tú đi Lạc Phách Sơn, Dương lão tiền bối cũng đã che đậy thiên cơ, hẳn là không có bát ngờ."
Sau đó Nguyễn Cung dặn dò nói với Nguyễn Tú: "Đến Lạc Phách Sơn, sau khi tặng kiếm, tuyệt đối không được nói thêm cái gì, chỉ cần để cho hắn đuổi theo sát sau Ngụy Bách đi hướng Ngưu Giác Sơn, cưỡi chiếc 'Đò' kia đi xuống phía nam, thanh kiếm này trước khi được Trảm Long Đài khai phong, có thể sẽ không hiện ra chút gì xuất chúng, nhưng mà nếu gặp được đại yêu, vẫn sẽ lộ ra dấu vết, cho nên để cho tiểu tử họ Trần kia, trên đường nam hạ, đừng tự mình tìm chết, không đối phó những sơn trạch đại yêu đó, với cảnh giới võ đạo hiện nay của hắn, chỉ cần không tìm chết, sẽ có cơ hội còn sống đi đến Đảo Huyền Sơn."
Ngụy Bách suy xét càng thêm chu đáo,"[rong tay ta còn giữ một cành hòe thô, đến Lạc Phách Sơn, ta đưa Trần Bình An đi đến Bao Phục trai ở Ngưu Giác Sơn, có thể thuận tiện giúp hắn làm hai thanh vỏ kiếm."
Nguyễn Cung muốn nói lại thôi.
Ngụy Bách hiểu ý cười,"Yên tâm, hồ lô dưỡng kiếm kia, ta đã sử dụng thủ thuật che mắt, thông thường chỉ có mười cảnh Luyện khí sĩ mới có thể nhìn thấu, vấn đề không lớn."
Nguyễn Cung tiếp tục vùi đầu làm việc, đánh thiết như sét đánh.
VỊ thánh nhân binh gia này đã sớm cơn tức đầy một bụng, hận không thể để thằng nhóc con kia nhanh chóng cuốn gói cút đi.
Ngụy Bách lần này không dám lơ là chẳng những trong lòng mặc niệm, còn bám tay niệm thần chú, lặng yên vận chuyển sơn thủy khí vận trong hạt cảnh của bản thân.
Hai người nhanh chóng xuất hiện ở lầu hai trúc lâu Lạc Phách Sơn.
Trước đó nhận được đến tin tức Trần Bình An đã chuẩn bị xong hành lý, bởi vì có phi kiếm Mười Lăm làm phương thốn vật, cho nên không cần đeo gùi lưng, so với lần vào núi nào cũng đều nhẹ nhàng ra trận hơn, ngược lại khiến cho Trần Bình An có chút không thích ứng, bàn tay quen cầm sài đao khai sơn mở đường, hôm nay chỉ cất giấu hai thanh phi kiếm nhẹ hãng, thật sự không quen.
Nguyễn Tú tặng kiếm, nói lại những lời của cha nàng giao phó, cuối cùng nàng chuyển một chiếc túi thêu hoa qua, cười nói: "Trần Bình An, tặng cho ngươi, bánh hoa đào."
Kiếm lô bên Long Tu Hà, khí thế ngút trời, tiếng động đánh thiết dừng ở bên tai Yêu tộc, oành đùng đùng rung động, kinh hồn táng đởm.
Sắp tới Long Tuyền quận nội, tầm mắt của hầu như toàn bộ tu sĩ đều kìm lòng không được dồn về phía cửa hàng rèn sắt, đình đài lầu các mới xây trên đỉnh núi, cây cầu treo cao thật cao giữa hai ngọn núi, thường xuyên sẽ có Luyện khí sĩ tụ tập, nhìn chú kiếm khí tượng nơi kiếm lô bên ngoài núi xa xôi, đó là hình đồ của vương triều Lô thị, cùng với Đại Ly tướng sĩ giám sát đám di dân mắt nước, khi nhàn hạ đều nghị luận, phỏng đoán một khi thánh nhân Nguyễn Cung chú kiếm thành công, có khi nào sẽ rước lấy một phen thiên địa dị tượng.
Theo thanh thế chú kiếm bên đó hôm nay chợt tăng vọt, hơn nữa Yêu tộc dã tu trên núi tâm phiền ý loạn, thậm chí còn có một số sơn trạch yêu quái đạo hạnh không đủ, cho dù có sơn thủy khí vận nơi đây vô hình che chở, vẫn luôn cảm thấy như đang đặt mình bên trong lò luyện, dày vò khó nhịn, bởi vậy mọi người đều dám khẳng định là đến thời điểm khẩn yếu, thanh thần binh đó thành hay bất thành, nằm trong lúc này đây.
Trúc lâu Lạc Phách Sơn, Trần Bình An sớm chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị chính thức xuất phát, đi tới cửa ra Ngô Đồng Sơn kia, lần trước Ngụy Bách dẫn bọn họ đi dạo hạ hạt địa giới, từng thấy tòa Ngô Đồng Sơn kia, cả đỉnh núi bị cạo mát, mảnh đất trống phạm vi bốn năm dặm, Ngụy Bách lúc ấy có nói úp mở, không giải thích kỹ cửa ra mà tu sĩ có thể thản nhiên đi xa, chiếc thuyền lớn đó đến cùng là vật gì.
Lễ vật sắp chia tay của Nguyễn Tú là một túi bánh hoa đào, Trần Bình An đương nhiên không cự tuyệt hảo tâm hảo ý của nàng. Thật ra lúc trước hắn phó thác Ngụy Bách một chuyện, đi đến chỗ Nguyễn Cung tặng Bảo Lục Sơn cho Nguyễn Tú, kết quả thời điểm Ngụy Bách trở lại trúc lâu mặt xám mày tro, thực chật vật, nói sau khi Nguyễn Cung nghe xong, giận chó đánh mèo, thưởng cho Ngụy Bách hắn một chữ, cút. Sau đó câu trả lời dành cho Trần Bình An có số từ hơi nhiều,"Để cho tiểu tử kia cút đi xa thật xa."
Trần Bình An đành phải từ bỏ. Biết chuyện này là hiểu làm, dù sao thật sự làm an lòng người tốt, cũng không phải là muốn thì có thể làm tốt được. Cho nên tạm thời gác lại, tiêu đồng áo xanh luôn nói bọn họ lăn lộn giang hồ, ân oán tình cừu, đều để ý đến thanh sơn nước biếc, còn nhiều thời gian. Trần Bình An cảm thấy những lời này nói thật sự là "vừa hay vừa có lý", suy nghĩ trong tương lai sẽ luôn có thời điểm báo đáp cha con họ Nguyễn, không nóng lòng nhát thời nữa.
Nhưng Trần Bình An vẫn là suy nghĩ cần thận một phen, cùng tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng phần thương lượng một phen thực sự nghiêm túc, cảm thấy vấn đề không lớn, lúc này mới quyết định chủ ý, lại làm phiền Ngụy Bách, để cho vị bắc nhạc chính thần này đi mời hai vị sư phụ làm điểm tâm tay nghề khéo léo, chờ sau khi hắn rời khỏi Long Tuyền quận, xin mời đến Ky Long hạng cửa hàng Áp Tuế thu hút làm ăn, cuối cùng để cho hai tiểu tử kia đi nói với Nguyễn Tú cô nương, nói về sau muốn đến cửa hàng nhà mình ăn điểm tâm, nhất loạt không thu tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận