Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1556 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (5)



Chương 1556 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (5)




Tấm bùa dương khí khiêu đăng kia cháy ngày càng nhanh, đến lúc cuối cùng chỉ còn một chút tro tàn bay xuống.
Rốt cuộc hai người cũng đứng ở trên một quảng trường, trước mắt là phủ đệ uy nghiêm có một tấm biến "Tú Thủy Cao Phong" treo lơ lửng, chữ như nét chữ của tiên nhân, ở cửa có hai con sư tử đá rất lớn.
Trần Bình An nheo mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển này.
Từng có một nữ quỷ mặc bộ đồ cưới đỏ tươi bay lơ lửng ở bên kia.
Nàng si tình, nàng đã từng là quỷ vật lương thiện, nàng vẫn có đạo lý của mình.
Có người nói từ rất sớm trước đây có một người đọc sách đi đường vào ban đêm lớn tiếng đọc diễn cảm thơ Thánh Hiền trên con đường núi, thêm sự dũng cảm cho mình, đã bị nàng nhìn trúng.
Người đọc sách và nữ quỷ, hai người âm dương khác biệt thế nhưng vẫn tương thân tương ái, nàng vẫn cứ tình nguyện mặc lên bộ áo cưới đỏ tươi này.
Trần Bình An cong cong khóe miệng.
Đạo lý một giọt máu đào hơn ao nước lã là do chính Trần Bình An hắn nói ra.
Không nói đạo lý, ngươi muốn vui vẻ, sống thế nào để tốt hơn là con đường của ngươi, thế nhưng ngày nào đó gặp được một người giảng đạo lý lại có nắm đấm cứng hơn ngươi, vậy thì đời sau đầu thai vào một nơi thật tốt, đây cũng là do Trần Bình An nói.
Trần Bình An cứ đứng ở đó như vậy.
Chu Liễm không nhịn được quay đầu lại.
Dù là vị võ phu đi xa khỏi quê hương như Chu Liễm đây cũng cảm giác được một luồng khí thế bất thường trên người Trần Bình An.
Đây chính là khí tức của một võ phu thuần túy ngũ cảnh đại viên mãn sao?
Như trắng sáng lên đỉnh.
Thế nhưng việc này cũng không tính là cái gì, so với chuyện vẫn nằm trong phạm vi võ học này, Chu Liễm càng kinh hãi hơn với tâm cảnh và khí thế mà Trần Bình An để lộ.
Vàng trăng sáng kia như một viên ngọc trong miệng giao long.
Ngay khi Chu Liễm cảm thấy chuyến đi bắt quỷ này chắc sẽ chẳng có chuyện gì liên quan đến mình thì cửa lớn của tòa phủ đệ kia lại mở ra, có một người đi ra.
Chu Liễm không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia, là nhân tình của nữ quỷ kia? Mặt mũi lớn ghê ha, nhìn thấy địa vị của tên nam nhân kia cũng không kém hơn Tiêu Loan phu nhân Bạch Hạc giang.”
Người đi ra dáng vẻ khôi ngô, người mặc giáp trụ, trên cánh tay có một con rắn xanh với tròng mắt màu vàng quấn lấy, mỗi lần hô hấp đều có sương trắng lượn quanh, giống như hương hỏa tràn ra từ trong miếu.
Trần Bình An nhận ra người này, đã từng xuất hiện cùng Hứa Nhược trên Tú Hoa giang. Vị trước mắt này có thể là vị Thủy thần nào đó trong Tú Hoa giang hoặc Ngọc Dịch giang.
Liên quan đến Tú Hoa giang, Ngọc Dịch giang và Kỳ Đôn sơn, cộng thêm tòa phủ đệ này, đã có thể giải thích rõ, Ngụy Bách đã từng nói thẳng, đều là những tồn tại dùng để trấn áp khí vận còn sót lại của Thần Thủy quốc, cho nên cùng là giang thủy chính thần, nhưng thần chỉ của hai sông Tú Hoa và Ngọc Dịch lại sở hữu hạt cảnh thủy vực lớn không thua gì Thủy thần Đại Ly, phẩm giai dường như còn cao hơn nửa bậc.
Thủy thần Tú Hoa giang nói với giọng trầm trầm: “Trần Bình An, phá vỡ rào chắn sơn thủy, tự tiên xông vào phủ đệ Sở thị. Dựa theo luật pháp phong sơn Đại Ly chế định, cho dù là một vị tiên sư gia phả cũng buộc phải bị tước bỏ hộ tịch của mình, xóa tên trong gia phả, bị đày đi ngàn dặm!”
Trần Bình An nói với vẻ nghi ngờ: “Vậy Sở phu nhân thì sao?”
Thủy thần Tú Hoa giang khoát khoát tay: “Nàng đã rời khỏi phủ đệ từ sớm, hơn nữa nơi này đã có chủ nhân mới, nể tình ngươi có mang theo Thái bình vô sự bài, đã có ghi chép vào hồ sơ của Lễ bộ, cho phép ngươi nhanh chóng rời đi. Lần sau không được làm như vậy nữa.”
Trần Bình An ôm quyền hỏi: “Xin hỏi Giang thần, bây giờ vị Sở phu nhân kia đang ở đâu?”
Vị giang thủy chính thần dùng kim thân hiện thân kia nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía trường kiếm sau lưng Trần Bình An: “Chỉ biết Sở phu nhân đi thư viện Quan Hồ, có một người đọc sách đã chết ở bên đó, nàng muốn đi thu thập hài cốt, nhưng chắc khoảng thời gian này nàng sẽ không trở về đây đâu.”
Trần Bình An thở dài, đây chắc là một chuyến đi tay trắng, có hơi tiếc vì hai tấm bùa vàng kia, hắn tạ lỗi, nói với vị Thủy thần kia: “Lần này đến nhà chào hỏi Sở phu nhân, là do ta liều lĩnh lỗ mãng, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Thủy thần cười lạnh nói: “Còn có lần sau à?”
Không đợi Trần Bình An nói chuyện, Thủy thần đã liếc mắt nhìn lão nhân lưng còng kia: “Sao nào, cảm thấy bản thân là một vị võ phu Viễn Du cảnh là có thể tùy ý muốn làm gì thì làm?”
Chu Liễm che mặt, quay đầu nói một câu với Trần Bình An: “Thiếu gia, hay ngài để cho ta đánh một trận đi, xem vẻ mặt tên này, chắc là muốn ăn đòn rồi đây, lúc về ta nhất định sẽ trả đồng tiền Kim tinh lại cho thiếu gia.”
Trước tiên Trần Bình An ra hiệu cho Chu Liễm không được nhìn nhận mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, nữ quỷ áo cưới kia chắc là không có ở trong phủ.
Trần Bình An cười nói với vị Thủy thần kia: “Vậy bọn ta đi đây.”
Nhưng vào lúc này, phía sau phủ đệ Sở thị, khói đen lại cuồn cuộn bốc lên, khí thế mãnh liệt hung hăng nhào tới, sau khi hạ xuống thì hóa thành hình một người mặc áo bào màu đen.
Vẻ mặt Thủy thần Tú Hoa giang không có gì thay đổi: “Cố phủ chủ, không phải ngươi đang tu bổ thủy mạch chân núi hay sao?”
Có làm thế nào Trần Bình An cũng không thể ngờ tới vị phủ chủ đương nhiệm này lại là Âm thần Cố thị, người đã từng hộ tống bọn họ trên sốt dọc đường đi, còn là phụ thân của Cố Xán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận