Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 866: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \

Chương 866: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \Chương 866: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \
Chương 866: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta Nói (2) Trên thực tế chỉ cần là kiếm tiên
họ Trần, Trần Bình An ngay cả tiên nhân lẫn bội kiếm, đều nhớ rất kỹ lưỡng. Nếu không phải không học qua hội họa, bên người lại không có họa sĩ đan thanh diệu thủ như ở trên Quế Hoa Đảo, có thể thỉnh giáo học ván, Trần Bình An hy vọng một đoạn thời gian kế tiếp, có thể đem bộ dáng "Kiếm tiên" này cùng đưa về Lạc Phách Son.
Sau đó phụ nhân liền cười, chọn lựa vài vị Trần thị kiếm tiên cố nhân, kể những chuyện xưa rung động đến tâm can cho Trần Bình An nghe.
Khi có người dùng ngôn ngữ để nói, mà không phải văn tự lạnh như băng, vài câu ghi lại ít ỏi lời ít mà ý nhiều, chuyện xưa thường thường sẽ mười phần phán khích, như là những bia đá to lớn, từng gốc cây liễu lả lướt trong quang âm sông dài, người đời sau đứng ở dưới tàng cây có thể cảm nhận được thụ ám của chúng nó, ở ngoài thụ ấm mưa rên gió dữ, khoảng thời gian ngày rộng tháng dài đó, mãnh liệt thoải mái.
Trần Bình An vốn định sau này sẽ không uống rượu nữa, nhưng lại kìm lòng không được bắt đầu uống rượu.
Cô nương mình thích lại không thích mình, là một chuyện thực thương tâm, nhưng trời không sập xuống, nên như thế nào sống, vẫn phải sống như thế náy.
Đây là chuyện khi Trần Bình An trở về Kính Kiếm Các, đột nhiên hiểu rõ ra.
Nhưng mà Trần Bình An cũng sẽ không vì biết nhiều phong thái kiếm tên như vậy rồi sẽ cảm thấy chuyện khiến mình thương tâm, là việc nhỏ không quan trọng gì hết.
Cái này so với Trần Bình An bị đánh cho sống không bằng chết ở trúc lâu Lạc Phách Sơn, còn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn.
Hai loại khó chịu, không giống nhau. Loại trước chịu đựng qua được rồi sẽ cứ vậy mà trôi qua.
Nhưng mà loại khó chịu sau, giống như một ngày, một tháng, một năm, mười năm trăm năm, thậm chí khả năng cả đời cũng không vượt qua được.
Điều kỳ quái nhát là Trần Bình An vừa nghĩ đến nếu tương lai có một ngày, mình sẽ thích cô nương khác, sẽ càng thêm khó chịu.
Trên sách nói mượn rượu giải sầu sâu càng sâu, cho nên lúc trước mới có thể dọa hắn tới mức không dám uống rượu.
Bát tri bất giác, ngay từ lúc đầu Trần Bình An dẫn đường, đến cuối cùng phụ nhân miêu tả giảng giải biên độ lớn, tự nhiên mà thành ra như vậy, hai người đều không cảm thấy có cái gì không ồn.
Sau đó Trần Bình An nhìn thấy nam nhân kia, hắn đứng ở cửa gian phòng cuối cùng, cười nhìn phía mình cùng phụ nhân.
Nam nhân không thích nói chuyện, phía trước đồng hành một đường, chỉ là ngẫu nhiên sẽ liếc mắt đánh giá Trần Bình An một cái. Đi vào gian phòng cuối cùng kia, đi tới bên giá kiếm Thù Du cùng U Hoàng liền nhau, phụ nhân kinh ngạc ồ một tiếng,"Như thế nào mà hai vị này lại không bức họa? Nghe nói chủ nhân kiếm Thù Du, là nam tử rất anh tuấn của Kiếm Khí Trường Thành a."
Trần Bình An có chút ngại ngùng, thật cẩn thận liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh, tuyệt đối đừng nổi cơn ghen ở đây.
Chưa từng nghĩ nam nhân lập tức trả đòn,"Nữ chủ nhân của U Hoàng, cũng là một vị đại mỹ nhân thiên hạ hiếm có."
Trần Bình An nhất thời giận thay cho phụ nhân, phụ nữ hay nói giỡn vài câu, có sao đâu nào? Ngươi thân là nam nhân, nên rộng lượng một chút a, có thể nào cũng đừng đối chọi gay gắt như thế chứ?
Phụ nhân liếc xéo nam nhân nhà mình, cười nói với Trần Bình An: "Lần này cảm ơn ngươi dẫn ta đi dạo Kính Kiếm Các."
Trần Bình An xua tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, bản thân ta rất thích đi dạo nơi này, vài ngày sau sẽ lại đến đây."
Nam nhân nheo lại mắt nói: "Nghe nói Kính Kiếm Các có một kẻ ngốc, thích chà lau nước miếng cho hai thanh kiếm cùng giá kiếm này, sẽ không phải là ngươi đó chứ?”
Trần Bình An không muốn phức tạp, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, dùng sức xua tay,'Không đúng không đúng, sao ta có thể ngốc như vậy chứ?”
Phụ nhân vụng trộm một cước dẫm lên trên mu bàn chân nam tử, sau đó nói với Trần Bình An: "Chúng ta phải đi rồi ngươi có muốn cùng nhau rời khỏi nơi này hay không ?"
Nam nhân đột nhiên hỏi: "Thấy ngươi cũng là người thích uống rượu, ngươi có muốn uống rượu không? Ta biết có một địa phương uống rượu rất ngon, đồ ngon giá mềm, không phải người quen không nhận khách."
Trần Bình An lắc đầu.
Nam nhân tức giận nói: "Mời ngươi uống rượu thì uống, ở Đảo Huyền sơn còn sợ có kẻ xấu? Hơn nữa, ngươi xem hai vợ chồng chúng ta giống, như là kẻ thèm nhỏ dãi một cây kiếm nát, một hồ lô dưỡng kiếm nát của ngươi hay sao?"
Trần Bình An có chút xấu hỗ. Nam nhân này nói chuyện cũng quá ngay thẳng.
Nam nhân lại ăn một cước của phụ nhân, người sau thầm oán nói: "Là ai nói hận nhất kẻ mời rượu?"
Nam nhân không dám phân cao thấp cùng thê tử mình, liền trừng mắt nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An liền nhoẻn miệng Cười với phụ nhân.
Nam nhân càng thêm buôn bực, nhưng đã bị phụ nhân lôi đi hướng cửa ra của phòng.
Ba người cùng nhau đi khỏi Kính Kiếm Các, đi xuống bậc thang.
Nam nhân nghẹn nửa ngày, hỏi: "Thực sự không uống rượu? Vong ưu tửu của Đảo Huyền sơn, tửu quỷ tửu tiên cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ đều muốn uống, nghe nói là năm xưa Nho gia Lễ Thánh lưu lại phương pháp độc môn ủ rượu, qua khỏi thôn này sẽ không còn cửa tiệm nữa, tiểu tử ngươi suy nghĩ kỹ hãy trả lời ta."
Trần Bình An cúi đầu nhìn hồ lô dưỡng kiếm, bên trong còn lại không được bao nhiêu quế hoa tiểu nhưỡng.
Nam nhân chậc chậc nói: "Tiểu tử, với tính cách lề mề này của ngươi, nhắm chừng tìm tức phụ cũng khó."
Lời vừa nói ra thực sự đã đâm vào con tim Trần Bình An, trong lòng nghĩ rằng lão tử không chịu lề mè, hiện tại mới giống như một cô hồn dã quỷ, hơn nửa đêm còn lang thang ở Đảo Huyền sơn, bằng không nói không chừng còn đang cùng Trữ cô nương tản bộ thưởng cảnh đây!
Trần Bình An hừ lạnh nói: "Không uống rượu! Không có tức phụ thì không có tức phụ!”
Cái này xem như Trần Bình An khó có được một lần phát giận.
Tầm mắt chếch đi, đối với vị phu nhân kia, Trần Bình An thần sắc đã hoà nhã hơn rất nhiều, chắp tay ôm quyền nói: "Phu nhân, sau này còn gặp lại."
Phụ nhân trẻ tuổi mỉm cười nói: "Nên ném thử Vong ưu tửu của Đào Huyền sơn, bình thường dù là Luyện khí sĩ Ngọc Phác cảnh, cũng một ly khó cầu. Chúng ta và chưởng quầy bên cửa hàng có chút tình hương khói mới có thể đi vào cửa hàng rượu, nếu ngươi thực thích uống rượu, thì không được bỏ qua. Ừ, cho dù không thích uống rượu, tốt nhát cũng không nên bỏ qua."
Trần Bình An có chút do dự.
Nam tử bắt đầu cằn nhằn,"Xùy xùy, đắn đắn đo đo, bà thích nỗi không? Dù sao ta cũng không thích mây."
Trần Bình An nghiêm mặt, nghĩ rằng lão tử cần ngươi thích làm cái gì.
Thật ra Trần Bình An tối nay tựa như một gã say bí tỉ chưa tỉnh hẳn, tính tình thật sự không được coi là tốt, dù sao nê Bồ Tát cũng có hỏa khí.
Phụ nhân không thèm nhìn nam nhân bụng dạ hẹp hòi, vỗ vỗ đầu vai thiếu niên, trêu ghẹo nói: "Đi, cùng nhau đi uống rượu, ta thấy ngươi chính là đang có tâm sự, đến lúc đó uống rượu, ngươi đừng quan tâm người kia lải nhải cái gì, cứ việc uống rượu của mình, trời lớn đất lớn, chén rượu lớn nhất, núi cao nước xa, nước rượu sâu nhất."
Trần Bình An gãi gãi đầu, đi theo phụ nhân cùng nhau đi về phía trước.
Nam nhân đi theo phía sau hai người, liếc mắt nhìn lại Kính Kiếm Các, nhéch khóe miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận