Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1478 - Xuất Thành Và Lên Núi (3)



Chương 1478 - Xuất Thành Và Lên Núi (3)




Thần trí Thạch Nhu dần dần tản ra, nếu Thôi Đông Sơn cứ tiếp tục thế này, nói không chừng cô có thể bị hồn phi phách tán mất, thế gian sẽ không còn Thạch Nhu nữa, kim sắc chủng tử của điểm linh quang cuối cùng đạo mạch kia sợ rằng sẽ theo “Tâm điền” khô héo của Thạch Nhu mà hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Thôi Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng ấn xuống một chút, khiến Thạch Nhu ngã trên hành lang trúc xanh, nói: “Dám nói ra ngoài, tương lai của ngươi sau này sẽ còn thảm hơn thế này gấp trăm ngàn lần.”
Thân thể Thạch Nhu ngã trên hành lang, run rẩy từng hồi.
Tạ Tạ ở bên cạnh không hiểu chuyện gì nhưng cũng không dám tò mò.
Thôi Đông Sơn đá Thạch Nhu lăn mấy vòng vào chính phòng, sau đó quay đầu lại nói với Tạ Tạ: “Chuẩn bị tiếp đón khách.”
Không lâu sau, Lý Hoè và một vị lão phu tử xuất hiện ở trước cửa lớn, phía sau dắt theo con bạch lộc kia.
Chính là đại nho Triệu Thức, có điều vị trước mắt đây, là vị sơn chủ thư viện tư nhân hàng thật giá thật, môn sinh của đại thánh nhân nhất mạch thư viện Nga Hồ ở đại lục Nam Bà Sa.
Thôi Đông Sơn đứng yên trên bậc thềm, khinh khỉnh xát muối lên nỗi đau của người khác mà nói: “Triệu Thức à, hôm nay ngươi ra ngoài không xem hoàng lịch sao? Bị người ta trùm đầu đánh cho một trận thì thôi đi, đến cả bảo bối trông nhà được sĩ lâm nuôi dưỡng kỳ vọng cũng bị ngươi làm mất rồi.”
Trán Triệu Thức vẫn còn hơi sưng đỏ, cười nói: “Được ăn cả, ngã về không thôi.”
Triệu Thức gật đầu nói: “Bất luận thế nào, lần này có người lợi dụng ta làm nền cho thích khách, là Triệu Thức ta tắc trách, vốn nên bồi lễ nhận lỗi, nếu bạch lộc đã nhận Lý Hoè rồi, về tình về lý thì Triệu Thức ta đều không thể giữ lại bạch lộc nữa.”
Thôi Đông Sơn kéo dài một tiếng “Ồ”, cười nói: “Ta rất tò mò, ngươi bị người ta đánh ngất ở đâu thế? Quan phủ Đại Tuỳ làm thế nào mà tìm được ngươi vậy?”
Đánh người không đánh vào mặt, mắng người cũng không mắng thẳng vào khuyết điểm của người ta.
Triệu Thức mặc dù tu tâm dưỡng khí rất tốt, nếu không cũng không đảm đương nổi chức vụ sơn chủ của thư viện tư nhân mà Chu Huỳnh vương triều cực kì tôn sùng, thế nhưng mà Thôi Đông Sơn cứ chọc vào chuyện không nên nói mãi, nói cho cùng cũng có chút thần sắc không được tự nhiên cho lắm.
Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: “Đại nạn không chết ắt có phúc về sau, Triệu Thức ngươi thực không hổ là người có phúc phần ha.”
Lý Hoè có chút nghe không lọt tai nữa, trợn mắt nói: “Thôi Đông Sơn, ngươi ăn nói với Triệu lão sơn chủ kiểu gì thế?! Sao có thể gọi thẳng tên huý như vậy, có tin ta quay về báo lại với Trần Bình An không?”
Thôi Đông Sơn phì cười nói: “Lý Hoè, lương tâm của ngươi bị chó nhai mất rồi sao, là ai giúp ngươi tìm được phúc duyên này chứ? Thêm nữa, rốt cuộc ngươi thân với ai hơn, lại đưa tay ra giúp người ngoài, có tin ta nói với Lý Bảo Bình xóa tên ngươi đi không?”
Lý Hoè trộm nháy mắt với Thôi Đông Sơn, ý bảo bản thân sợ lão phu tử này hối hận nuốt lời, đem bạch lộc đi mất, Thôi Đông Sơn ngươi mau phối hợp chút.
“Vậy đành mời Triệu sơn chủ uống ly trà.” Thôi Đông Sơn bước xuống bậc thềm, Tạ Tạ lập tức bày trà cụ lên trên bàn đá.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
Hứa Nhược chắc cũng đã gặp được người phía sau màn rồi.
Đàm phán ổn thỏa, mọi chuyện thuận lợi. Đàm phán không tốt, kinh thành Đại Tùy chỉ có thể giữ được một nửa, đều do Qua Dương Cao thị tích đức vậy.
Có điều có tốt hay không, cũng không liên quan mấy đến thư viện Sơn Nhai.
Thôi Đông Sơn bây giờ đã không còn là Thôi Sàm nữa rồi.
Hắn có thể sẽ muốn có một mảnh đất ở chốn cực lạc, muốn trong lòng có được một mảnh đào nguyên nằm ngoài thế gian này.

Trong khoảng thời gian Thôi Đông Sơn uống trà với lão phu tử Triệu Thức.
Có một lão nhân cao to bàn chuyện xong với người khác, đi đến bên cạnh vị Phạm tiên sinh, cùng nhau ra khỏi thành.
Vị Phạm tiên sinh trông có vẻ trẻ tuổi kia cười nói: “Thương lượng xong rồi?”
Lão nhân gật đầu nói: “Cơ bản là thương lượng xong rồi, chỉ có điều về phương diện cá nhân có chút ồn ào không thoải mái.”
Phạm tiên sinh tò mò hỏi: “Là như thế nào?”
Lão nhân cười nói: “Cũng chỉ là vài chuyện cỏn con không đáng để bụng thôi, không dám làm bẩn tai Phạm tiên sinh.”
Bẩn tai?
Phải biết rằng hắn đã bị mắng bao nhiêu năm nay, hơn nữa người mắng hắn không phải Nho gia thánh nhân thì cũng là lão tổ tông của bách gia các thứ, nếu đổi thành người thường nghe thấy, có khi bị mắng chết xanh cỏ mấy đời rồi cũng nên.
Lão nhân dường như cũng nhận ra điểm này, cũng không giấu diếm gì nữa, cười nói: “Phạm tiên sinh, chắc là biết tên tiểu tử Hứa Nhược vẫn luôn muốn được tư giao với người kia nhỉ?”
Phạm tiên sinh gật đầu: “Có từng nghe nói, Hứa Nhược rất tôn sùng người kia.”
Lão nhân cười ha ha nói: “Ta thì cứ luôn ở trước mặt Hứa Nhược kia, nói rằng A Lương kia thì có gì hay ho chứ, căn bản không hề khoa trương như người ngoài đồn thổi.”
Phạm tiên sinh nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Lão nhân dường như nghĩ tới việc đáng được thổi phồng nhất cõi đời này, hăm hăm hở hở, đắc ý cười nói: “Năm đó mười người bọn ta bao vây thích sát hắn, không phải vẫn còn lại ta sao?”
Phạm tiên sinh nghệch ra một chút, cạn lời nói: “Ta không còn gì để nói.”

Ngoài cổng chân núi thư viện Sơn Nhai.
Một cặp nam nữ trông như chủ tớ có vẻ đang do dự không biết có nên đi vào hay không.
Hắn muốn vào xem thử, không biết chừng so với thư viện Lâm Lộc ở quê nhà Phi Vân Sơn có khi lại tốt hơn nhiều thì sao. Nàng lại không tình nguyện lắm, nói những nơi như thư viện kiểu này, nàng còn ghét hơn cả trường học tư nhiều.
Cuối cùng chỉ có một mình hắn lên núi vào thư viện.
Nàng đành một mình đứng ở cổng đợi.
Vị canh cổng thư viện họ Nhiễm kia, hai mí mắt đánh nhau suốt từ nãy đến giờ, từ đầu tới cuối xem như không thấy hai cái người kia.
Long khí nặng ghê.
Mà ở trên người nữ tử kia lại càng nồng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận