Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1254: Tụ Tán (4)

Chương 1254: Tụ Tán (4)Chương 1254: Tụ Tán (4)
Chương 1254: Tụ Tán (4)
Trịnh Đại Phong hôm nay đã đi lại bình thường, sáng sớm hôm nay hắn nhờ Bùi Tiền chuyển giúp băng ghế nhỏ tới dưới cây hòe tìm kiếm vị đồng đạo kia, quả nhiên từ rất sớm đã gặp được ông lão phú ông kia đang xem sách. Chu Liễm dậy còn sớm sớm, lãnh giáo học vấn lão tiền bối "từng bỏ công phu trên sách vở”. Trịnh Đại Phong vừa ngồi xuống thì qua cầu rút ván, bảo Bùi Tiền về cửa hàng tự chơi một mình đi, Bùi Tiền tự nhiên không chịu, giơ tay ra đòi thù lao hắn đã hứa, một đồng tiền, để một phần mồ hôi thu hoạch một quan tiền là thiên kinh địa nghĩa, dù Trần Bình An biết cũng sẽ không mắng nó, cho nên khi Bùi Tiền chiếm được lý lẽ thì cũng rất mạnh dạn.
Trịnh Đại Phong thấy hơi đau đầu, nói sau này sẽ cộng thêm một quan tiền vào tiền mừng tuổi cho nó là được. Bùi Tiền nói đây là hai việc khác nhau, nó không thích người khác nợ tiền nó, nếu không đưa nó sẽ làm theo cách lão Ngụy nói, tính lời ba phần, hơn nữa ba mươi Tết còn nợ tiền, Trịnh Đại Phong ngươi không muốn sang năm mới được thông thuận an ổn một chút hay sao. Lão nhân đã chuyển cái ghế tới nằm bên cạnh rất tán đồng, nói Đại Phong huynh đệ, đứa nhỏ này nói có lý, giờ này mà còn nợ tiền sẽ là điềm xấu, chớ khinh thường vận đạo của một đồng tiền.
Trịnh Đại Phong móc thật lâu, cũng không mò ra được nửa đồng tiền, đang lúc hao tốn tinh thần, lão nhân cười đưa ra một cách giải quyết, bán băng ghế nhỏ cho lão đi rồi đó lão sẽ cho Trịnh Đại Phong tiền, để Trịnh Đại Phong trả tiền cho Bùi Tiền. Trịnh Đại Phong cảm thấy khả thi, một cái ghế băng nho nhỏ mà thôi, sau này bảo Trần Bình An làm một cái là được, rương trúc ghế trúc ghế băng các thứ, Trần Bình An rất khéo tay, cũng thích bỏ công vào những thứ này.
Bùi Tiền trợn mắt, chỉ chỉ Trịnh Đại Phong cùng lão nhân kia "Các ngươi nha, một đồng tiền còn tính toán chỉ li như vậy, thôi, lúc này coi như ta tốt bụng làm giúp, không thu tiền."
Bùi Tiền học động tác trước kia của Trịnh Đại Phong, giơ bàn tay ấn hờ hai lần,"Hãy khắc sâu ghi nhớ trong lòng, ân tình đừng đặt ở ngoài miệng."
Nhìn Bùi Tiền nghênh ngang trở về ngõ, vừa loạng choạng đi cọc luyện quyền, nổi hứng, học tư thế cú đá kia của Lô Bach Tượng, nhảy bật lên, vậy mà nó xoay được một vòng thật, kết quả làm cho tự mình bị choáng, ngã 'huych' xuống rồi lập tức đứng dậy, chịu đau làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, vừa vào ngõ liền nhe răng nhếch miệng, nhảy tưng tưng.
Lão nhân cười hỏi: "Tiểu khuê nữ này do ai dạy dỗ vậy, quá quỷ quái."
Chu Liễm trả lời: "Là đệ tử ký danh của thiếu gia nhà ta, nghịch ngợm lắm."
Trịnh Đại Phong ôm quyền cười nói: "Lão tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Lão nhân ôm quyền hoàn lễ,"Nào có chỉ, tại hạ danh hiệu giang hồ Nhất Xích Thương, biệt hiệu Tiểu Phi Thăng, không biết Đại Phong huynh đệ yêu thích vị tiên tử trên núi nào nhát?"
Trịnh Đại Phong nghiêm mặt nói: "Là Vô Địch Thần Quyền bang, nữ hiệp Hách Liên Bảo Châu!"
Lão nhân cười nhạo nói: "Xem ra ánh mắt của Đại Phong huynh đệ cũng bình thường thôi."
Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được, nói thêm một câu nhìn thêm nửa cái cũng tốn sức. Trịnh Đại Phong hừ lạnh một tiếng, dời ghé băng của mình ra vài bước.
Lão nhân cũng đối chọi gay gắt, đứng dậy mang ghế mây của mình dời ra xa một chút, lúc này mới nằm phơi nắng.
Chu Liễm ngồi xốm giữa băng ghế và ghế mây, coi như mắt điếc tai ngơ, một lòng chỉ đọc sách thần tiên, quyển sách này trên tay rất có lai lịch, giá trị xa xỉ, là tiên gia trên núi khắc gỗ mà thành, người trên bức họa cuộn tròn có thể cử động.
Trịnh Đại Phong cảm khái nói: "Chưa từng nghĩ Chính Dương sơn Tô Giá tiên tử lại phải lưu lac trần ai. thât đáng tiếc " Mắt lão nhân sáng lên, chỉ là ghét bỏ ánh mắt phàm tục của Trịnh Đại Phong, vẫn không muốn đáp lời, nhưng có chút ngứa ngáy trong lòng, dù sao Tô Giá tiên tử cũng là một trong hai niềm yêu thích lớn của hắn cùng Tiểu Lang Quân.
Trịnh Đại Phong xoa cằm, chậm rãi nói: "Năm đó ta may mắn được gặp Thần Cáo tông Hạ tiên tử một lần. Tiên tử đầu đội đạo quan, tay dắt hươu trắng, thong thả đi đến, hôm nay nghĩ đến, lúc ấy cách tiên tử chỉ bảy tám bước..."
Lão nhân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nghiêng người quay đầu nhìn phía vị nam tử lôi thôi kia, hậm hực nói: “Đại Phong huynh đệ, thật ra Hách Liên nữ hiệp cũng rất tốt."
Trịnh Đại Phong bưng băng ghé nhỏ lên, còng lưng đi trở về ngõ nhỏ.
Lão nhân kinh ngạc thật lâu, ảo não nói: "Vị Đại Phong huynh đệ này, không hỗ là từng trải qua những cơn sóng lớn, chúng ta xấu hổ không bằng. Lúc trước ta không nên ếch ngồi đáy giếng mà tùy tiện đánh giá, bây giờ xong rồi, chọc giận Đại Phong huynh đệ, khoảng cách của ta và Hạ đại tiên tử tựa như lại xa hơn một chút. Bằng không sau này đến Vô Địch Thần Quyền bang, ta có thể lôi ra việc này nói, tất nhiên sẽ khiến Tiểu Lang Quân mặt mày sa sầằm, cam bái hạ phong!"
Chu Liễm ngồi ở một bên gật đầu phụ họa vài tiếng láy lệ.
Lão nhân nằm trên ghế mây, thở dài một tiếng,"Mơn mởn đào tơ, không biết vị hữu tình lang nào, có thể hái được một đóa hoa đặt ở trên đầu con tim."
Chu Liễm ngắng đầu,"Lão tiền bối nói câu này thật có học ván."
Lão nhân gật đầu xúc động nói: "Đây là lời Tiểu Lang Quân từng nói người này văn chương tài hoa, khi cãi nhau với người ta, tuy nói chuyện hơi thô bỉ chút nhưng thường xuyên có lời động lòng người cỡ này được nói ra trong lúc vô ý, không hề giả tạo, hoàn hảo tự nhiên, nếu không sao ta lại chịu gọi hắn một tiếng lão đại ca?”
Chu Liễm chấm nước miếng, lật một tờ, gật gật đầu,"Có cơ hội ta nhất định phải bái phỏng lão đại ca của tiền bối một phen.”
Lão nhân đột nhiên hỏi: "Chu tiềêu huynh đệ, mạo muội hỏi một câu, gần đây thời điểm ngày nào đó phá bình cảnh cảnh giới thứ sáu, chen thân Kim Thân cảnh, có cần lão ca ta giúp đỡ trông chừng đôi chút hay không?”
Chu Liễm lắc đầu nói: "Có thiếu gia nhà ta sẽ không có sơ suất gì, không cần lão tiền bối nhọc lòng việc này."
Lão nhân gật gật đầu,"Thiếu gia nhà ngươi là người kỳ diệu."
Chu Liễm khép sách lại, hỏi: "Vậy ta cũng mạo muội hỏi một câu, lão tiền bối là vị đại tu sĩ Ngọc Phác cảnh của phủ đệ tiên gia nào đó phải không?”
Lão nhân tiếc nuối nói: "Vẫn còn kém một chút."
Chu Liễm cũng không hỏi nhiều nữa. Hỏi nhiều, biết chân tướng, ngược lại làm tốn thương tình cảm, không được tự tại như bây giờ.
Trần Bình An đứng ở sau quầy, bị Mùng Một và Mười Lăm mài kiếm liên tục, Trảm Long Đài trên bàn chỉ còn lại có một mảnh nhỏ cuối cùng.
Trần Bình An không so đo tiết kiệm trong chuyện này, ăn xong miếng Trảm Long Đài này sẽ lầy ra miếng Trảm Long Đài thứ hai lớn hơn nữa.
Trịnh Đại Phong đặt băng ghế nhỏ ở ngoài bậc cửa, sau khi nhìn thấy tốc độ hai thanh phi kiếm "tằm ăn rỗi" Trảm Long Đài. dù đã nhìn thấy vài lần rồi nhưng vẫn cảm thấy kinh diễm, tặc lưỡi nói: "Hai vị tiêu tổ tông còn giỏi ăn tiền hơn so với món pháp bảo Kim Lễ kia trên người ngươi."
Trần Bình An nhịn không được hỏi: "Đồng tiền Kim Tinh không còn được sản xuất nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận