Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1359: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (6

Chương 1359: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (6Chương 1359: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (6
Chương 1359: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (6)
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: "Nhưng không có phương pháp nhanh và tiện nào khác, chỉ có thể dùng loại biện pháp ngốc nhất này. Chúng ta coi như giải sầu là được, vừa đi dạo, vừa chờ đợi tin tức trên núi."
Mông Lung có chút tức giận,'Người nguyện ý nói chuyện, chúng ta đã tìm được rồi, kết quả cái gì cũng không biết. Người không muốn mở miệng, kẻ nào cũng lai lịch không nhỏ, chúng ta không tiện công khai thân phận, không thể trêu vào. Những kẻ đó ỷ vào thân phận Câu Lô châu, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, có gì đặc biệt hơn người, không phải là ỷ vào sống lâu một trăm năm máy trăm năm, hôm nay cảnh giới cao hơn một chút sao, xem như ta thấy nha, không cần ba mươi năm, công tử đã có thể một tay đối phó được bọn họ."
Độc Cô công tử không để ý cơn oán giận của tỳ nữ,”Trước tiên tìm được nữ tử trẻ tuổi kia rồi nói sau."
Mông Lung ngồi ở cạnh bàn, rảnh rỗi không có việc gì, đùa nghịch quân cờ trên bàn cờ mặt bàn, di động lung tung,"Chỉ biết tên họ, lại là một tiểu tu sĩ vô danh trên chiếc độ thuyền Đả Tiếu sơn kia mà thôi, manh mối thật sự quá ít. Nếu không phải vị tăng nhân vân du kia nói tới nàng, chúng ta càng như ruồi bọ đảo quanh. Công tử, ta thấy hơi nhớ nhà. Nhưng không được lừa ta, tìm được vị tiểu tu sĩ kia rồi, chúng ta phải dẹp đường về phủ đấy."
Độc Cô công tử quay đầu trêu: "Ôi, ngươi là một luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh, không biết xấu hổ nói người khác là tiểu tu sĩ?"
Mông Lung cười tủm tỉm nói: "Nhưng nô tỳ tốt xấu gì là một kiếm tu."
Độc Cô công tử trừng mắt cả giân nói: "Kiếm tu con tì hưu này, ăn tiền tốn thương cảm tình, có gì đáng khoe."
Mông Lung che miệng cười duyên,"Lời này người khác nói được nhưng công tử không thể nói được. Tiền thần tiên nô tỳ đã ăn, tạm không nói tương lai chắc chắn kiếm lại được, số tiền đó ở trong nhà công tử, không phải không đáng kể gì hay sao?"
Độc Cô công tử lắc đầu,"Chờ ngươi thật sự chen thân trung ngũ cảnh, sẽ không nói như vậy nữa. Một kiếm tu Địa tiên, hao phí thiên tài địa bảo trên đường tu hành ít nhất là gắp đôi lục địa thần tiên bình thường."
Mông Lung gât gât đầu. nhe nhàng nói: "Chủ công và chủ mẫu, quả thật là tiêu tiền như nước, bằng không chúng ta không kém gì Phù gia Lão Long thành."
Độc Cô công tử tức giận cười nói: "To gan rồi nha, dám trước mặt của ta, nói cha mẹ ta phải không?”
Mông Lung làm nũng: “Công tử là người tốt mà, nô tỳ sợ cái gì.”
Độc Cô công tử cười nói: "Sớm hay muộn gì cũng là khuê nữ gả đi rồi như bát nước đỗ đi, công tử ta chính là người coi tiền như rác."
Mông Lung lắc đầu nói: "Không thèm lập gia đình đâu, gả cho đám gối thêu hoa đó làm chi, nô tỳ đời này chỉ theo công tử."
Độc Cô công tử không ý kiến gì, quay đầu tiếp tục nhìn sắc trời,"Con hồ yêu kia, làm việc khắp nơi lộ ra cổ quái, rất khó đối phó nha. Hy vọng người trẻ tuổi kia liên thủ với nữ quan dùng đao kia, có thể hữu kinh vô hiểm."
Mông Lung cười nói: "Công Tử thật sự là tâm địa Bồ Tát."
Độc Cô công tử tự giễu nói: "Ta chỉ nghĩ rằng mình chỉ tiêu tiền không bỏ sức, có thể mua được hai món đồ đó, về phần trong trong ngoài ngoài Sư Tử viên sẽ có kết cục như thế nào, ta không có hứng thú gì. Là tốt hay xấu, sống hay chết, đều là tự mình chuốc lấy."
Ước chừng trôi qua hơn nửa canh giờ, tú lâu bên kia, Chu Liễm và lão quản sự cùng với Liễu Thanh Sơn ba người chạy tới, đều tự bưng một hũ sơn vàng đặc ché to bằng bầu rượu.
Trong tú lâu, âm hồn Thạch Nhu đã quay về thể xác tiên nhân, ngồi ở góc nhắm mắt dưỡng thần.
Bùi Tiền ngay từ đầu chỉ hận mình không có cách nào chép sách, bằng không hôm nay sẽ ít đi một bài tập, ngồi chờ đợi nhàm chán đến chết.
Về sau Triệu Nha thấy tiểu cô nương cái trán dán lá bùa rất thú vị nên mới đến gần, thường xuyên qua lại, mang theo Bùi Tiền sớm động lòng lại ngại không dám mở miệng, ởi quan sát tòa loan lung kia, khiến Bùi Tiền sau khi nhìn kỹ thì được mở rộng tầm mắt.
Lão quản sự và Liễu Thanh Sơn đều không lên lầu, cùng nhau quay về từ đường.
Trước khi rời đi, Liễu Thanh Sơn vái một cái về hướng chỗ cao tú lâu.
Trong phòng, Trần Bình An tiếp nhận bút lông, Chu Liễm ở bên cạnh bưng hũ "nghiên mực" đựng đầy "mực" sơn vàng, dẫn đầu vẽ bùa ở trên một cây cột.
Đều là phù lục Trần Bình An học được từ bản (Đan Thư Chân Tích) Lý Hi Thánh tặng cho.
Ngòi bút chắm sơn vàng, lông bút no đủ.
Không cần Trần Bình An nhiều lời, Chu Liễm đã nhún vai cười nói: "Mời công tử."
Trần Bình An nhón mũi chân, tay cầm bút lông phiêu đãng lao lên, một chân giẫm ở đầu vai Chu Liễm, ở trên cùng của cây cột bắt đầu vẽ Bảo Tháp Trấn Yêu Phù, hành văn liền mạch lưu loát.
Chu Liễm hai đầu gối hơi gập lại, sau đó lại lấy pháp bào Kim Lễ và thủy phủ tích tụ linh khí, một tắm Trần Yêu Phù tương tự, thay đổi một loại phương thức, vẽ một tắm nữa.
Sau hai tắm, Trần Bình An lại giãm ở trên đầu vai Chu Liễm, ở xà nhà các nơi vẽ đầy phù lục.
Sau khi hạ xuống đất, ở trên cửa ra vào bức tường, cửa số khuê các tiếp tục vẽ bùa, trừ Trấn Yêu Phù có hiệu quả nhằm vào nhất, còn có ba loại khác. Tĩnh Tâm An Bình Phù cùng Khư Uế Địch Trần Phù nhập môn nhất trên Đan Thư Chân Tích, tiếp đó chính là ở cửa bên kia vẽ ra mấy tắm Dương Khí Thiêu Đăng Phù.
Trong lúc đó Chu Liễm nhẹ nhàng hỏi: "Công tử muốn nghỉ ngơi một lát hay không.”
Trần Bình An lắc đầu không nói, Nói không chừng con đại yêu kia đang trên đường chạy tới đây, không thể trì hoãn, vẽ thêm một tắm cũng là chuyện tốt."
Vẽ bùa trong khuê các xong.
Trần Bình An mới dùng hết hơn phân nửa hũ sơn vàng, sau đó đi hành lang ngoài phòng, ở lan can mỹ nhân kháo (1) bên kia tiếp tục vẽ Trần Yêu Phù, cùng với vẽ thử mấy tắm Sắc Kiếm Phù và Trảm Tỏa Phù coi sao, tương đối mất sức.
(1l) cách gọi văn nhã về những chiếc ghế dài xếp bên cạnh lan can trong những đình viện, lầu các cổ
Bạn cần đăng nhập để bình luận