Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 771: Lão Long Thành (3)

Chương 771: Lão Long Thành (3)Chương 771: Lão Long Thành (3)
Chương 771: Lão Long Thành (3)
Cô gái tiếp tục giới thiệu hai bên đường, Trần Bình An theo ngón tay nàng chỉ hướng, nhất nhất nhìn theo.
Quang âm trôi qua trong tiếng vó ngựa.
Không đến một canh giờ, Trần Bình An cũng đã có thể nhìn thấy tường cao ngoại thành Lão Long thành, so với trước đó nhìn tháy đầu tường một tòa quan ải thành trì, còn cao hơn rất nhiều.
Trước khi vó ngựa dừng lại, Trần Bình An hỏi: "Cô có biết Tôn Gia Thụ không?”
Cô gái kinh ngạc quay đầu,"Ai2"
Trần Bình An đành phải lặp lại cái kia tên một lần nữa,"Tôn Gia Thụ."
Cô gái không nhịn được cười lên, nghẹn nửa ngày cũng không nói gì, mãi đến khi xe ngựa dừng lại, cô gái bỗng nhiên đứng lên, chỉ hướng con đường phía sau, cánh tay vung lên lung tung vẽ một cái vòng lớn,"Công tử, nhìn thấy không?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Đôi mắt cô gái híp lại thành vằng trăng non,"Từ cửa thành nơi này của bọn ta, mãi cho đến cửa ra bên kia, cửa hàng trên ba trăm dặm đường, tất cả đều là của hắn!"
Trần Bình An đi theo cô gái cùng nhau đứng ở trên xe ngựa, có chút ngơ ngác,"Đều là của một mình Tôn Gia Thụ?"
Cô gái gật mạnh đàầu, phá lệ tự hào,"Đúng vậy! Đều là của Tôn công tử!"
Sau đó cô gái hạ thấp tiếng nói, thần thần bí bí nói: "Ta nghe chưởng quây nói a, con người Tôn công tử rất tốt, tuy là người biết làm ăn nhất, nhưng tấm lòng Bồ Tát cũng là nhất trong nhất, hầu như trên đường phố những kẻ thế hệ trước tính tình xấu xa đến máy, cũng đều nhắc tới Tôn công tử cùng trưởng bối gia tộc hắn rốt ra sao, nói năm xưa trên đường phố bị một trận cháy lớn, thiêu hủy hai ba ngàn cửa hàng của Tôn gia, lúc ấy Tôn công tử vừa mới trở thành gia chủ, chẳng những không có truy cứu, còn tự mình bỏ tiền giúp đỡ mọi người trùng kiến điềm lâu, hơn nữa ta còn nghe nhiều thiếu nữ phụ nhân nói, Tôn công tử vẻ ngoài đặc biệt anh tuần, cho nên hắn là nam nhân tuần tú nhất thiện tâm nhất Lão Long thành bọn tai”
Cách ngoài cửa thành còn xa hơn một trăm trượng, phía trên đường tất cả đều là xe cộ như vậy, sau đó bên trong dòng người, một vị nam tử trẻ tuổi mặc quần áo đũi trắng đi tới, lập tức đi tới bên chiếc xe ngựa mà Trần Bình An cùng cô gái đang đứng, nam tử dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, nhưng mà không làm cho người ta cảm thấy loại áp lực vô hình hạc trong bảy gà, chỉ là một loại khí chát sạch sẽ, như là một vị thế gia tử xuất thân từ trong thư hương môn đệ, rất tao nhã.
Xen lẫn trong kẻ hở giữa đường và xe ngựa, có nhiều có người đi đường vội vàng đi lại, có người không cần thận đụng vào đầu vai nam nhân, đứng lại nói xin lỗi, nam nhân cười lắc đầu, nói không sao hết.
Cô gái quay đầu nhìn phía Lão Long thành, lâm bẩm nói: "Công tử, ngươi nói thử xem sao trên đời này lại có người tốt như Tôn công tử chứ?”
Trần Bình An không biết nói gì để đáp lời.
Nam nhân trẻ tuổi kia đã đứng được một lát, rốt cuộc cười tủm tỉm ngắng đầu lên, nhìn phía hai người, nhẹ giọng nói với cô gái: "Cảm ơn nha.”
Cô gái không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: "Ngươi cảm ơn ta làm cái gì?"
Nam nhân trẻ tuổi cười cười, không giải thích nguyên do, sau đó nhìn phía Trần Bình An,"Ngươi là Trần Bình An nhỉ, ta là bằng hữu của Lưu Bá Kiều, trước đó không lâu vừa nhận được phi kiếm đưa tin của hắn, cho nên đặc biệt tới nơi này chờ ngươi."
Trần Bình An nhảy xuống xe ngựa, đứng cao như vậy nói chuyện cùng người ta cũng không ra sao cả, dò hỏi: "Ngươi có phải là..."
Cái tên phía sau, Trần Bình An cuối cùng nhịn xuống chưa nói ra miệng.
Nam nhân gật đầu nói: "Đúng vậy, ta chính là Tôn Gia Thụ."
Cô gái thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Vị công tử này, ngươi như thế nào mà lại cùng tên với Tôn công tử, rất tủi thân và uất ức nha."
Nam nhân trẻ tuổi cười không nói lời nào. Cô gái cáo từ cùng Trần Bình An, xe ngựa chậm rãi quay đầu, cuối cùng xoay người rời đi.
Trần Bình An đi theo Tôn Gia Thụ cùng đi hướng Lão Long thành cửa tây thành, không nhịn được hỏi: "Tôn... Tôn công tử, cả con phố này đều là của ngươi?"
Tôn Gia Thụ không có gì ra vẻ rụt rè, gật đầu cười nói: "Thời điểm tổ tiên huy hoàng nhát, toàn bộ ngoại thành Lão Long thành đều là nhà của ta, sau lại Lão Long thành trở nên càng lúc càng lớn, Tôn gia bọn ta thua lỗ vài lần mua bán lớn, thế là trở nên không có tiền bằng Phù gia. Nhưng hôm nay Tôn gia đương nhiên vẫn là rất có tiền, hả, coi như là Tôn Gia Thụ ta có tiền đi."
Trần Bình An vụng trộm nhìn Tôn Gia Thụ, trên thân nam nhân cũng không đeo đồ trang sức gì, thậm chí nhìn không ra phú quý khí.
Tôn Gia Thụ cười nói: "Lão Long Phiên Vân bội? Tôn gia bọn ta không có người có, ta cũng không ngoại lệ, thật ra đều muốn mua, nhưng mà tổ tiên truyền lại quy củ cứng nhắc, không để con cháu đời sau tiêu tiền như nước ở những loại việc nhỏ như thế nào, ta cũng không có cách nào thay đổi tổ tông gia pháp, cũng chỉ đành chịu đựng, thật ra thực phiên."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Tôn Gia Thụ quay đầu nói: "Như thế nào, là muốn nói hai mươi đồng Tuyết Hoa tiền, có thể trả lại cho ngươi hay không? Đương nhiên không được, bằng hữu là bằng hữu, làm ăn là làm ăn.”
Trần Bình An vò đầu,"Ta muốn hỏi Lão Long thành lớn như vậy, chúng ta cứ đi bộ đến nhà ngươi sao?"
Tôn Gia Thụ không nói lời nào, cười nhìn phía Trần Bình An.
Trần Bình An thở dài, thẳng thắn nói: "Được rồi, không trả thì không trả vậy."
Tôn Gia Thụ giật mình nói: "Khó trách Lưu Bá Kiều nói chúng ta sẽ hợp nhau."
Trần Bình An tò mò hỏi: "Ngươi cũng thường xuyên bị người ta mắng là tham tiền?"
Tôn Gia Thụ có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Lưu Bá Kiều nói hai chúng ta đều thích nghèo mà xài hoang.”
Cái gì với cái gì a, Lưu Bá Kiều nói câu này thật khó hiểu.
Xài hoang hay không xài hoang tạm không nói tới, Tôn Gia Thụ mà nghèo?
Tôn Gia Thụ đột nhiên nói: “Ta có một bản lãnh tay trái, chính là có thể nhìn thấy một người tiền tới tay nhưng không nắm giữ được. ."
Sau đó hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Trần Bình An, một câu nói toạc ra thiên cơ,"Đồ vật ngươi mang đi tặng, còn đáng giá hơn cả tòa Lão Long thành."
Nội thành Lão Long thành, một hạng lộng yên lặng, có hiệu thuốc bắc nhỏ mới mở, cửa hiệu nhỏ như lỗ mui, thế mà nam nhân chưởng quây lại thuê bảy tám vị phụ nhân mỹ mạo cùng cô gái xinh đẹp, các nàng không có ngoại lệ, đều sở hữu một đôi chân dài, nam nhân cả ngày không có việc gì làm, cũng không lo lắng việc làm ăn của hiệu thuốc bắc, chỉ lo xun xoe cùng các nàng, nói những lời nói thô tục mà tưởng là phong lưu, bọn nữ tử mặt ngoài nhìn như thẹn thùng, quay đầu đi liền liếc mắt khinh thường.
Hôm nay hán tử lại bưng một băng ghé nhỏ, ngồi ở đầu ngõ, cắn hạt dưa, nhìn những cô gái đi lại trên đường, hán tử hai mắt phát sáng, nghĩ quả thật là hoa nhà trồng không bằng hương hoa dại.
Sau đó hôm nay trên đường lại có một vị nữ tử, đi qua trước mắt hán tử, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, về phần tướng mạo cùng dáng người của nàng... Dù sao hán tử đã đánh rơi hạt dưa, bưng băng ghế lên bỏ chạy mắt dép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận