Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1008: Ngự Kiếm (2)

Chương 1008: Ngự Kiếm (2)Chương 1008: Ngự Kiếm (2)
Chương 1008: Ngự Kiếm (2)
Đây là một món Hộ thân phù cha hắn đưa cho, nói là nếu vận dụng thỏa đáng, đối mặt mười người đứng đầu thiên hạ vẫn có thể giữ mạng, đối mặt mười người dưới đó thì có thể giết địch. Đương nhiên vị cung chủ Xuân Triều cung kia cũng dặn dò Chu Sĩ, gặp phải Định Anh và Du Chân Ý, có thể chạy thì chạy, chạy không thoát thì quỳ xuống dập đầu xin tha, không mắt mặt.
Phùng Thanh Bạch chậm rãi đi tới, lấy thuật ngự kiếm đuổi giết bộ áo bào trắng kia, mấy lần Trần Bình An tưởng đã thoát được, song vẫn bị phi kiếm như gió bay điện chớp quán lấy.
Phi kiếm nhanh đến mức khiến người chỉ có thể nhìn được kiếm quang lưu chuyển.
Mặt cười không dám vẽ rắn thêm chân, lặng lẽ ở nơi xa điều chỉnh hô hấp, nhìn thấy cảnh này, mặt cười vừa thở phào một hơi, vừa không khỏi sợ hãi nếu mình gặp phải Phùng Thanh Bạch, vậy nên ứng đối thế nào?
Bộ áo trắng lăn lộn như hoa tuyết kia đột nhiên dừng lại, vươn tay nắm chặt chuôi phi kiếm. Phùng Thanh Bạch tất nhiên không sợ: "Làm gì có chuyện đơn giản vậy, ngươi nhất định không bắt được..."
Không đợi Phùng Thanh Bạch nói hết.
Tay phải Trần Bình An nắm chặt chuôi kiếm, tay trái hóa thành thủ đao chém lên trên thân kiếm.
Thân kiếm chưa bẻ gãy, nhưng mũi kiếm vễnh lên cao cao, cong vòng cả lại.
Hai ngón kiếm quyết Phùng Thanh Bạch thoáng ngừng.
Trần Bình An cũng hợp hai ngón lại, tấn tốc vuốt dọc thân kiếm, vừa khéo đoạt lấy trường kiếm.
Hoành kiếm trước người, sau đó buông ra năm ngón cầm kiếm.
Phùng Thanh Bạch ngây dại, may được người kéo ngược ra sau, ném ra hơn mười trượng.
Mũi kiếm thiếu chút đâm xuyên ngực Phùng Thanh Bạch.
Hai ngón Trần Bình An hơi động, phi kiếm quay trở lại, quanh quần bốn phía thân thẻ, như chim nhỏ nép bên người.
Kiếm sư ngự kiếm, ta cũng biết.
Phùng Thanh Bạch chẳng những bị đoat bình khí còn thiếu chút bị người ta dùng thủ pháp ngự kiếm chọc xuyên ngực, nhưng hắn không những không cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại đột nhiên giận dữ, ánh mắt chớp động quang mang, cảm tháy "rất là thú vị".
Quy củ giang hồ vẫn phải tuân thủ, Phùng Thanh Bạch được Lục Phảng cứu, đứng ở sau lưng vị "bán kiếm tiên" này, nói một tiếng cảm ơn.
Nhìn bóng lưng tiêu sái kiếm khí đầy trong tay áo kia, Phùng Thanh Bạch không khỏi hâm mộ, chính mình chẳng qua là cậy vào gia thế và sư môn mới có thành tựu hôm nay, tuy nói thiên phú bản thân không kém, song còn không xứng với mỹ danh "trăm năm có một”.
Lục Phảng thì khác.
Loại người như Lục Phảng, ở bát kỳ thiên hạ nào đều sẽ là người dùng kiếm nỗi trội nhát.
Lục Phảng đưa lưng về phía Phùng Thanh Bạch, cười cười nói: "Không cần khách khí, nếu ngươi nguyện ý ta có thể tiếp tục giúp ngươi áp trận, tiền đề là ngươi có gan đoạt về thanh kiếm kia."
Phùng Thanh Bạch vươn tay vuốt vuốt đầu vai bên trái, có vẻ đành chịu, lắc đầu nói: "Ở ngoài tự nhiên không khó, đáng tiếc ở chỗ này, thanh kiếm kia ta chắc chắn không đòi lại được."
Lục Phảng gật gật đầu: "Vậy ngươi có thể tiếp tục ở đây quan chiến."
Phùng Thanh Bạch hiểu ý cười nói: "Núi cao sông dài, tương lai tất có hồi báo."
Lần này Phùng Thanh Bạch xuống đây, hao phí của sư môn một phần nhân tình lớn bằng trời, giúp bản thân chỉ cần mười năm liền khai khiếu, tự biết mình là Trích Tiên Nhân, buông bỏ thân phận kiếm tu, chiếm đoạt một bộ túi da cơ sở tốt chút rồi lấy thân phận một danh kiếm khách giang hồ làm lại từ đầu, khiêu chiến các lộ cao thủ, ích lơi. có. nhưng xa xa không đủ khiến Phùng Thanh Bạch đạt tới cái mà sư phụ hắn gọi là "do viễn cập cận (từ xa tới gần)".
Trước lúc xuống, Phùng Thanh Bạch từng có một phen nói chuyện thâu đêm cùng sư phụ, kiếm tu trừ bội kiếm còn có phi kiếm bản mạng, đó là viễn, dù cho cách tới vài chục trượng trăm ngàn trượng vẫn có thể giết người trong vô hình, kiếm khách giang hồ thì chú trọng quyết khiếu trong vòng ba thước ta vô địch, đó là gần.
Thế nên Phùng Thanh Bạch muốn từ xa tới gần ngộ ra kiếm đạo.
Nhìn kiếm khách áo trắng và Lục Phảng xuất kiếm cũng là một trận tu hành.
Ánh mắt và tâm tính như thế Phùng Thanh Bạch vẫn có.
Còn về thắng thua hôm nay, Phùng Thanh Bạch không để ở trong lòng. Trên thực tế tuyệt đại bộ phận Trích Tiên Nhân ởi tới phương nhân gian này không phải vì "vô địch" hay "toàn thắng", mà phần nhiều là có liên quan đến quan ải tâm cảnh cá nhân.
Nha Nhi ngồi bệt dưới chân tường, mồ hôi đầm đìa, khó khăn lắm mới cầm được máu tươi chảy ra, thậm chí không dám cúi đầu xuống nhìn vết thương. Nữ tử tỳ bà bị nện dính chặt vào vách tường kia mặt đầy vét máu, một phen giãy giụa, thật không dễ dàng mới té rớt xuống đất, dựa lưng lên vách tường, mượn lực từ từ dựng người lên, mắt nhìn tỳ bà mà mình yêu quý, cùng nhau hành tâu giang hồ nhiều năm như vậy, bây giờ đã thành rách nát, nhưng không còn sức lực để cầm lên, cô không nhìn tình huống cuộc chiến trên phố, một tay đặt trên vách tường, loạng choạng ởi tới, nữ tử đáng thương, sắc mặt trắng bệch đến phát sợ, nhưng có một nơi nàng vẫn phải đi.
Mã Tuyên còn chưa thanh tỉnh lại, khả năng đời này cũng không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
Trán Chu Sĩ thắm ra một lớp mồ hôi lí tí, dự quang nơi khóe mắt liếc thấy kiếm khách áo trắng ngự kiếm, trái tim Chu Sĩ như bị áp bởi cự thạch, không thở nỗi.
Thúc giục những hạt châu kia rớt đất cắm rễ không hề dễ dàng, trước tiên cần phải cắt đứt, vét lấy một sợi khí cơ trong cơ thể, cần thận rót vào hạt châu.
Sau đó dựa theo trận đồ tiên gia phụ thân Chu Phì truyền thụ, lấy thủ đoạn tên là "Đồ Long" xếp đặt hạt châu như là quân cờ, bày ra một cái thế cờ mới tính là đai công cáo thành. Trong quá trình này, một bước sai cũng không được, mỗi một hạt châu đều ân chứa "tiên khí" Chu Phi vơ vét, thu tập được từ tứ xứ, Chu Phì đã từng mặc hắn tay cầm thần binh lợi khí tùy ý ra tay, nhưng Chu Sĩ làm cách nào cũng không thương hại đến hạt châu mảy may.
Lần này hắn theo gót phụ thân cùng tới kinh thành Nam Uyễn quốc, vốn cho rằng thắng chắc, mang theo tâm thái chủ yếu là xem náo nhiệt, chỉ cần tránh sau lưng phụ thân và Đinh lão ma, tọa sơn quan hỗ đấu, nhìn người khác đấu sống đấu chết là được rồi. Nhưng Định Anh không hành sự theo lẽ thường, khiến hắn không thể không cùng Nha Nhi đồng thời vượt hiểm.
Phụ thân chết rồi, còn có chuyển cơ. Nhưng nếu Chu Sĩ hắn chết rồi, muốn được hoàn hồn, lấy Chu Sĩ nguyên nguyên bản bản trọng phản nhân gian, thực sự khó như lên trời.
Hơn nữa với tính tình phụ thân, Chu Sĩ hắn chỉ cần chết yêu nửa đường, khả năng đến cả thi thể mình ông ấy đều lười nhìn, tuyệt đối sẽ không để ý tí nào nữa.
Sở dĩ Trần Bình An không thừa thắng truy kích, trừ Lục Phảng ởđi ra cản trở thì còn bởi hắn đang làm quen với trong lượng thanh trường kiếm này, cùng với lượng chân khí mà nó cần khi thực hiện các động tác bay vút, càng nắm giữ tỉnh chuẩn càng tốt, kiếm sư ngự kiếm, gọi là sai khiến như cánh tay nối dài, đó chỉ mới vừa vặn vượt qua bậc cửa, càng trọng yếu là gửi thân đến cảnh giới "Linh Tê”, đây là một loại ngụy cảnh mô phỏng kiếm tu giá ngự phi kiếm bản mạng, tựa như in sao bản gốc, chẳng qua đồ giả cũng có chân ý, đều rất có học vấn.
Thực ra Lục Phảng đang một mực do dự.
Bởi vì Định lão ma ở ngay phụ cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận