Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 897: Tư Vô Tà (1)

Chương 897: Tư Vô Tà (1)Chương 897: Tư Vô Tà (1)
Chương 897: Tư Vô Tà (1)
Cứ như vậy, một trăm vạn quyên.
Bình thường thản nhiên, tứ cảnh vẫn là tứ cảnh, Trần Bình An vẫn là Trần Bình An.
Trần Bình An thu lại tắm thẻ tre, ông bạn già này coi như giải giáp quy điền, tuyển chọn ra một mảnh thẻ tre Thanh Thần sơn mới tinh, dự định trăm vạn quyền kế tiếp sẽ khắc lên trên đó.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa số chiếu vào phòng, giống một đám trĩ đồng không thích đùa giỡn, sau khi mệt mỏi, sau đó chúng nó liền lười biếng nằm úp sắp ở trên bàn, trên đất, trên đầu vai thiếu niên.
Trần Bình An im lặng ngồi tại chỗ, không suy nghĩ gì hết, hoặc là suy nghĩ vài thứ lung tung không cần nhớ lại, cũng rất tốt.
Một tràng tiếng đập cửa quen thuộc vang lên, Trần Bình An lập tức lấy lại tinh thần, lần này không hỏi là ai, tất cả những gì của người kiếm tiên trông cửa kia, Trần Bình An nhớ rất rõ ràng, cường điệu nói chuyện, thần sắc khuôn mặt, kiếm ý khí khái vân vân Trần Bình An khắc sâu trong ký ức, cho dù là loại râu ria chi tiết như tiếng đập cửa này, Trần Bình An cũng không bỏ qua, xuất môn bên ngoài, cẩn thận chèo thuyền vạn năm, tầm quan trọng của sự cần thận cũng không kém chút nào so với quyền pháp.
Trần Bình An lần này không hỏi là ai, trực tiếp đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên là vị kiếm tiên thích ngủ gà ngủ gật kia, hắn vào phòng, đặt lên bàn một sợi dây thừng màu vàng nhỏ nhắn, cười nói: "Phược Yêu Tác dùng trường tu của lão giao chế thành, pháp bảo danh xứng với thực, ta tìm được một vị cao nhân thế ngoại Đạo gia phù lục phái ở Đảo Huyền sơn, hắn giữ lại hai đoạn giao tu dài cỡ ngón cái làm thù lao tượng trưng, trên thực tế thiên tài địa bảo hắn hao phí khi chế tạo sợi dây này chắc chắn tổn thát hơn rất nhiều so với chút ấy, chỉ riêng trên một tấu chương thanh từ cần thận cạo ra ba đóa vân văn, sẽ không kém chút nào so với hai đoạn giao tu. Sở dĩ nói điều này, không phải ta kể công với ngươi, có sao nói vậy mà thôi, xét đến cùng, so với mặt mũi của Trữ nha đầu, những điều này vạn vạn không thể so được."
Trần Bình An vẫn không ngồi xuống, chắp tay ôm quyền nói: "Đa tạ kiếm tiên tiền bối."
Nam tử vẫn đang để bội kiếm ở bên trên cọc buộc ngựa khoát tay, chỉ chỉ Phược Yêu Tác màu vàng, "Sau khi luyện hóa sơ lược, tâm ý vừa tới, Yêu tộc trong ngũ cảnh, cũng khó trốn khỏi trói buộc, chẳng qua đối mặt hai cảnh Kim Đan Nguyên Anh, chống đỡ không được bao lâu, nhưng mà dưới Kim Đan chưa chắc giãy ra được. Phược Yêu Tác sở dĩ truyền lưu thiên hạ, nhất là Phược Yêu Tác phẩm tướng cao, được Luyện khí sĩ dạo chơi bốn phương cùng yêu thích, là do không khác máy so với Long Vương lâu, một chiêu khắc địch, thuộc loại pháp bảo thượng đẳng đủ xưng là 'Một chiêu ăn hết thiên hạ.” Nam tử đột nhiên phát hiện sắc mặt Trần Bình An là lạ, hỏi: "Làm sao vậy?”
Trần Bình An mồ hôi đầy mặt nói: "Ta không biết luyện hóa pháp bảo như thế nào."
Nam tử tức cười nói: "Trần Bình An, ngươi đang nói giỡn hay là cảm thấy ta dễ bị gạt vậy? Hai thanh phi kiếm trong hồ lô dưỡng kiếm của ngươi, nếu không luyện hóa viên mẫn..."
Nam tử không hỗ là kiếm tiên có thê đếm được trên đầu ngón tay của Kiếm Khí Trường Thành, sắc mặt nghiêm túc dàn lên, nhìn lại hồ lô dưỡng kiếm bên hông Trần Bình An, gật gật đầu, không so đo việc này, càng không hỏi cho ra gốc rễ vấn đề, dứt khoát nói: "Ta sẽ truyền cho ngươi một đạo khẩu quyết thông tục luyện hóa pháp bảo, yên tâm, không cần cảm thấy mắc nợ ta, môn khẩu quyết này ở Kiếm Khí Trường Thành bên kia là thứ đồ bày đầy đường, ngươi coi như là mua một tặng một đi, hơn nữa lấy pháp quyết này luyện hóa đồ vật, điểm ưu việt là bắt đầu dễ dàng, khuyết điểm chính là Phược Yêu Tác dùng khẩu quyết này luyện hóa, một khi bị Địa tiên cướp đi, sẽ dễ dàng lột bỏ cắm chế ngươi bố trí, lắc người một cái là sẽ biến thành vật trong tay của người khác."
Nam tử cười nói: "Cho nên, về sau gặp gỡ Yêu tộc cao cường ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, nếu như không cần thiết, có thể chạy được thì chạy, chớ nên lấy ra vật ấy, đừng mong dựa vào nó để lui địch, khéo lại trở thành tống bảo đồng tử. Tốt rồi, ta không thể ở lại lâu, ta sẽ lấy tiếng lòng truyền thụ khẩu quyết cùng một vài điều cần lưu ý cho ngươi, nếu một lần không nhớ được, ta có thể nói thêm hai lần nữa."
Trần Bình An gật gật đầu, phía trên tâm hồ khẽ gợn sóng, tiếng nói thuần hậu của kiếm tiên chậm rãi vang lên trong lòng, Trần Bình An yên lặng ghi nhớ.
Kiếm tiên hỏi: "Nhớ được mấy phần?"
Trần Bình An thật thà trả lời: "Đã nhớ kỹ hết, nhưng mà khẩn cầu kiếm tiên tiền bối thuật lại một lần nữa.”
Kiếm tiên cười nói: "Tiêu tử ngươi thật ra không khách khí chút nào.”
Nhưng Kiếm tiên đối với điều này nhưng không hề cảm tháy phiền toái chút nào, ngược lại còn có phần thích thú tính cách ngay thẳng của Trần Bình An, bèn đọc lại khẩu quyết một lần nữa, so với lần đầu tiên, còn nói thêm nhiều điểm bản thân hắn tâm đắc, tự nhiên là những kiến giải cực kỳ cao tầng kiến linh (1), Trần Bình An lúc đó chắc chắn chưa thể thể ngộ được, chỉ có thể học bằng cách thuộc lòng.
(1) Mạnh như thác đổ, thế như chẻ tre.
Nam tử không phải người lề mèề dây dưa, nói xong khẩu quyết thì đứng dậy bỏ ởi, chỉ là trước khi đi ra khỏi phòng, nói với Trần Bình An: "Những người của thế hệ Trữ nha đầu này, tư chất thật sự rất tốt, tốt đến mức toàn bộ lão nhân nằm mơ cũng có thể cười tươi như hoa nở. Hơn nữa không phải dăm ba hay mười mấy người, mà nhiều tới hơn ba mươi người, cho nên tòa thiên hạ kia khẳng định sẽ không ngồi im chờ chết, hơn nữa đại yêu trẻ tuổi đã chiến thắng ta, danh tiếng rất lớn, chưa chắc là thiên tài mạnh nhất trong trăm năm nay, Kiếm Khí Trường Thành nghênh đón một năm quan trọng ngàn năm khó gặp, mấy trăm năm nay sau mỗi lần Yêu tộc thế công qua đi, ta lại phát hiện có một chút rất kỳ quái, cho dù là thiên tài tu đạo thua kém Trữ nha đầu một bậc nửa bậc, hình nhưữ một đám đều trốn biệt tăm, điều này rất không hợp lý, cho nên ta hơi lo lắng, luôn cảm thấy Man Hoang Thiên Hạ đang âm mưu đại sự gì đó, tràng mười ba cuộc chiến kia chỉ là mở màn mà thôi."
Thấy Trần Bình An lắng nghe rất chăm chú, nam tử tự giễu nói: "Nói với ngươi những điều này, hình như cũng không có tác dụng gì. Ngươi nghe xong thì bỏ đi."
Trần Bình An nằng nặc đòi đưa vị tiền bối kiếm tiên này ra đến cửa khách sạn Quán Tước, đến ngõ nhỏ bên ngoài khách sạn, kiếm tiên bát đắc dĩ nói: "Vừa mới nói ngươi không khách khí, bây giờ lại khách khí rồi, vậy ta đây cũng không khách khí nữa."
Kiếm tiên hóa thành một đạo ánh sáng cầu vòng đột ngột nhô lên từ mặt đất, đi hướng chân núi Cô Phong, kiếm khí mênh mông vô cùng nháy mắt đi xa.
Trần Bình An hơi đau đầu, quả nhiên, bên khách sạn, máy vị khách nhân hai mặt nhìn nhau, chưởng quây trẻ tuổi đứng ở phía sau quây, gõ bàn tính lọc cọc, nhìn như không chút để ý, thật ra khóe miệng mang theo ý cười.
Khách nhân khách sạn nhà mình lai lịch phi phàm, khẳng định không là chuyện xấu, vẻ vang cho kẻ hèn này, có thể nở mày nở mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận