Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1347 - Pháp Đao Đạo Sĩ (1)



Chương 1347 - Pháp Đao Đạo Sĩ (1)




Ông từ ngơ ngác không biết giải thích thế nào.
Lại phát hiện vị hà bá lão gia luôn luôn ưu sầu tích tụ này nhà mình, chẳng những khuôn mặt thần thái phấn chấn, hơn nữa giờ phút này kim quang lưu chuyển, tựa như so với lúc trước cô đọng hơn rất nhiều.
Ông từ đột nhiên quay đầu, lại nhìn bức tường kia.
Không phải nhìn đoạn lối viết thảo kia.
Mà là hai câu kiểu chữ Khải từng chữ đoan chính kia.
Thiên thượng nguyệt, nhân gian nguyệt, phụ cấp cầu học kiên thượng nguyệt, đăng cao bằng lan nhãn trung nguyệt, trúc lam đả thủy toái hựu viên.
(Trăng trên trời, trăng nhân gian, cắp tráp cầu học trăng trên vai, leo cao lan can trăng trong mắt, giỏ trúc múc nước vỡ lại tròn)
Sơn gian phong, thủy biên phong, ngự kiếm viễn du cước hạ phong, thánh hiền thư trai phiên thư phong, phong xuy phù bình hữu tương phùng.
(Gió trên non, gió bên nước, ngự kiếm đi xa gió dưới chân, thánh hiền thư trai gió lật sách, gió thổi bèo trôi có tương phùng)
Trên đường cái nhiều xe to ngựa lớn, hoặc là một ít quái nhân trang phục rực rỡ, trừ Bùi Tiền tỉnh tỉnh mê mê, ngoại trừ chỉ nhìn ra có tiền, ánh mắt ba người bọn Trần Bình An, sẽ chỉ tốt hơn người đưa hương kia, luyện khí sĩ hôm nay tới Thanh Loan quốc du lịch, tranh nước đục, thật sự rất nhiều.
Bùi Tiền nhắm chừng còn đang đau lòng tiền Tuyết Hoa thỉnh hương và đề chữ, tinh khí thần chưa khôi phục lại, ủ ê, đương nhiên cũng có khả năng là áy náy chữ mình viết kém nhất.
Chu Liễm lần này không nói móc Bùi Tiền gì cả.
Cho nên đoạn đường này đi tương đối yên tĩnh, ngược lại khiến Thạch Nhu có chút không khoẻ.
Dựa theo tuyến đường bình thường, bọn họ sẽ không đi qua tòa Sư Tử viên hồ mị quấy phá kia, Trần Bình An ở chỗ rẽ con đường có thể đi thông Sư Tử viên, không có bất cứ sự do dự nào, lựa chọn đi thẳng hướng kinh thành, điều này làm Thạch Nhu như trút được gánh nặng, nếu là dính vào chủ nhân tùy hứng thích đánh hết toàn bộ tổn thương bởi bất công trên thế gian, nàng sẽ khóc chết mất.
Sư Tử viên, tư dinh của Liễu lão thị lang, là một tòa lâm viên nổi tiếng trên hướng tây nam ngoại ô kinh thành, Liễu thị là thư hương môn đệ, nhiều đời làm quan, Sư Tử viên là nhiều thế hệ người Liễu thị không ngừng xây dựng mà thành, không phải là Liễu lão thị lang một thế hệ này lên vùn vụt, một lần là xong, cho nên ở trên hai chữ thanh liêm, Liễu thị thật ra không có bất cứ chỗ nào có thể lấy ra để lên án.
Từng có người hiểu chuyện chuyên môn sưu tầm thơ văn chương các thế hệ văn nhân viết về phong cảnh Sư Tử viên, sau khi thu thập thành sách, khắc gỗ hoàn mỹ, nghe nói tiệm sách các nơi bán không tệ.
Chỉ là bọn họ sau khi đi ra hơn hai mươi dặm, người đưa hương kia của hà bá từ miếu thế mà đuổi kịp, tặng hai món đồ, nói là ý của ông từ, một ống hương bằng trúc điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ, xem kích cỡ, bên trong đựng không ít thủy hương, tiếp đó chính là quyển sách Sư Tử viên kia.
Trần Bình An không lập tức nhận quà của hà bá từ miếu bên kia, một tay trong lòng bàn tay vuốt ve hồ lô dưỡng kiếm bên hông.
Hán tử nói trực tiếp, ánh mắt chân thành, “Ta biết đây là làm khó người ta, nhưng nói lời trong lòng, nếu là có thể, ta vẫn hy vọng Trần công tử có thể giúp Sư Tử viên một lần, thứ nhất con hồ mị kia cũng không đả thương người, bảy tám nhóm các lộ thần tiên đến hàng yêu, không có ngoại lệ, đều tính mạng không đáng lo, với lại Trần công tử nếu không muốn ra tay, cho dù đi Sư Tử viên coi như du lãm phong cảnh cũng tốt, đến lúc đó lượng sức mà làm, xem tâm tình muốn lựa chọn ra tay hay không.”
Chu Liễm cười lạnh nói: “Như thế nào, ngươi muốn lấy hai chữ đạo đức ép thiếu gia nhà ta?”
Hán tử cười khổ nói: “Ta nào dám được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, lại càng không muốn làm việc như thế, thật sự gặp Trần công tử rồi, càng nhớ tới người đọc sách Liễu thị kia, luôn thấy hai vị các ngươi, tính tình tương đồng, mặc dù là bèo nước gặp gỡ, cũng có thể tán gẫu. Nghe nói người con trai con vợ kế của Liễu thị, vì câu ‘chỗ có yêu ma quấy phá, nhất định có kiếm gỗ đào của thiên sư’ kia trên sách, chuyên môn ra ngoài đi xa một chuyến, đi tìm cái gọi là tiên sư du lịch Long Hổ sơn, kết quả đi đến Khánh Sơn quốc bên kia liền gặp nạn, lúc trở về, đã què chân, từ đây con đường làm quan đoạn tuyệt.”
Trần Bình An đột nhiên tiếp nhận ống hương cùng bộ sách trong tay hán tử, gật đầu nói: “Ta chỉ có thể nói tới xem một chút, không bảo đảm nhất định ra tay.”
Hán tử ôm quyền cười nói: “Như vậy mới là tốt nhất!”
Người đưa hương này đường cũ quay về hà bá từ miếu, chưa nói cái gì dẫn đường đi hướng Sư Tử viên cho Trần Bình An.
Chu Liễm cười khẩy nói: “Một thương gia vì món lợi cực nhỏ, không cố gắng kiếm tiền cho tốt, lại đi học sự nhiệt tình của hiệp khách, thật sự là không làm việc đàng hoàng.”
Trần Bình An cười nói: “Nhiệt tình chẳng phân biệt ai.”
Thạch Nhu mặt không biểu cảm, trong lòng lại hận muốn chết tòa hà bá từ miếu kia.
Đoàn người cần đi vòng hơn một dặm đường, sau đó rẽ khỏi đường cái, đi hướng Sư Tử viên.
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, con đến Sư Tử viên bên kia, trán có thể dán bùa không?”
Trần Bình An gật đầu, nhắc nhở: “Đương nhiên có thể, nhưng nhớ dán tấm Thiêu Đăng Phù kia, đừng dán Bảo Tháp Trấn Yêu Phù, bằng không chỉ sợ sư phụ không muốn ra tay, cũng phải ra tay.”
Bùi Tiền lớn tiếng đồng tình.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: “Đã sợ như vậy, sao không dứt khoát ngăn sư phụ đi Sư Tử viên?”
Bùi Tiền kinh ngạc, cười tươi, “Chuyện của người lớn, trẻ con không thể nói chen vào.”
Trần Bình An cười ha ha, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó.
Chu Liễm tặc lưỡi nói: “Bùi nữ hiệp được nha, công phu nịnh hót thiên hạ vô địch.”
Bùi Tiền hừ lạnh nói: “Gần mực thì đen, còn không phải học ngươi, sư phụ cũng không dạy ta những thứ này!”
Chu Liễm cười hề hề, “Vậy ngươi đã trò giỏi hơn thầy rồi.”
Bùi Tiền như bà cụ non ôm quyền, đáp trả, “Không dám không dám, so với nịnh hót thần công của Chu lão tiền bối, vãn bối kém xa.”
Chu Liễm ôm quyền hoàn lễ, “Nào có nào có, hậu sinh khả uý.”
Có một già một trẻ hai kẻ dở hơi này tấu hài, lần này đi Sư Tử viên rất thảnh thơi, chẳng lo nghĩ gì.
Tới gần tòa Sư Tử viên trong khe núi kia, nếu không tính khe nước nho nhỏ cùng đường nhỏ bùn vàng kia, thật ra đã có thể xưng là bốn phía có núi vây quanh.
Trần Bình An cảm khái: “Sớm biết vậy thì đã mượn Thôi Đông Sơn một khối Thái Bình Vô Sự Bài.”
Chu Liễm nghi hoặc nói: “Đại Ly thiết kỵ hôm nay không phải đóng quân ở trung bộ Bảo Bình Châu sao? Lại có thư viện Quan Hồ giằng co với nó, có thể thuận lợi nam hạ hay không, chưa trở thành kết cục đã định, bằng không Đại Ly Tống thị sẽ không cần tốn công sức như thế ở Lão Long thành, còn cần mời Đồng Diệp tông Đỗ Mậu, đây chính là hành vi dẫn sói vào nhà, rất dễ dàng dẫn lên sự phẫn nộ của đám đông ở Bảo Bình Châu. Trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa, thế lực phiên trấn cát cứ vì ích lợi trước mắt này mà cuối cùng mất đi gốc rễ lập nước, nhiều đếm không xuể.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận